Chương 79: Máu trên tuyết trắng

Trời chiều ngả bóng, tuyết rơi lặng lẽ như tro tàn rơi trên mặt đất giá lạnh. Lý Nhạt thúc ngựa vượt qua con dốc dài, lòng biết rõ có người theo sau.

Từ lúc rời dãy núi tuyết, hắn đã cảm nhận rõ từng ánh mắt ẩn nấp trong gió. Đám người kia không phải kẻ thường ,thủ pháp cực gọn, hạ sát không chớp mắt. Đám người đó không muốn cho hắn một chút cơ hội nào trở lại Đường Kinh.

Ngay khi tới sườn núi, một trận mai phục bất ngờ xảy ra.

Từ hai bên vách đá, hàng loạt bóng đen lao ra như những chiếc bóng không tiếng động. Đao kiếm vung lên, ánh thép lấp lánh giữa màn tuyết mờ ảo.

“Rốt cuộc ai phái các ngươi đến!” Lý Nhạt gằn giọng, tay siết chặt trường kiếm, ánh mắt lạnh băng như phong tuyết.

Không ai trả lời. Chỉ có sát chiêu ào tới như sóng triều. Một mình hắn, giữa chục tên thích khách, nhưng từng bước lùi đều đầy toan tính.

Trước đó ba ngày Bạch Hàn , Hàn Tuyết cuối cùng đã điều chế xong thuốc giải. Cùng lúc đó cũng nhận được thư từ Lý Nhạt..

Tuyết rơi trắng đất. Lý Nhạt trúng một vết kiếm ở vai, máu đỏ thẫm thấm qua áo lông. Gió thổi phần phật, áo choàng tung bay trong bầu trời u ám.

Bất ngờ, một mũi tên lao đến từ phía sau, Lý Nhạt nghiêng người tránh được, nhưng chân hắn dẫm phải đá trơn, loạng choạng lùi lại.

Bọn thích khách bắt đ ầu vây vòng hẹp lại. Ánh mắt hắn sẫm lại. Nhưng đúng lúc này Bạch Hàn xuất hiện, áo choàng trắng dài chạm gót, tóc đen xõa xuống vai, ánh mắt lạnh như hồ đóng băng.

Trường bào trắng phất phới, mỗi chiêu kiếm đều chuẩn xác tuyệt đối , không hoa lệ, chỉ chí mạng.

Chưa đầy mười hơi thở, ba tên thích khách ngã xuống, hai tên khác vội bỏ chạy. Lý Nhạt thở một hơi buông lỏng. Cuối cùng người này cũng đã xuất hiện.

Nhưng.. Hàn Tuyết xuất hiện phía sau nhìn hắn. Không ngờ Lý Nhạt.. hắn đã không còn là một người nhàn hạ, trêu đùa người khác. Chỉ có hiểm nguy rình rập, ánh mắt chẳng còn pha chút thống khổ, bi thương. Nàng không biết nhìn hắn lại có dư vị gì trong lòng..

Lý Nhạt lau vết máu trên khoé miệng. Hắn cười : ” Cả hai đến thật đúng lúc, nếu không ta không trụ nổi được bao lâu rồi..”

” Chúng quyết giết được ta, e rằng không phải chỉ có bao nhiêu người. Người ta phái đi núp trong bóng tối bảo vệ cũng bị giết khá nhiều rồi. Lại tiếp tục chờ đợi chi viện thôi..”

Bạch Hàn nhìn hắn: ” Cứ để chúng đến, ta mang theo nhiều thứ .. Kiếm chỗ nghĩ ngơi. Vết thương ngươi khá hơn sẽ tiếp tục lên đường.”

Bầu trời trên đầu vẫn xám mờ, nhưng tuyết không còn trắng ,nó đã nhuốm sắc đỏ.Không biết đêm nay họ có thể ngon giấc được không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *