Chương 80: Lòng nàng ta không thể nhìn thấu
Ánh chiều cuối cùng lặng lẽ khuất sau dãy núi tuyết. Trên nền trời xám nhạt, tuyết vẫn rơi. Từng bông mềm mịn, rơi xuống mặt đất lạnh câm, tan ra như tro tàn chạm nước.
Bên trong khe núi nhỏ, ba người tìm được một chốn dừng chân tạm thời. Hang đá âm u, ánh lửa nhòe nhạt in trên vách. Gió khe khẽ luồn qua, mang theo mùi máu nhàn nhạt, len lỏi vào từng sợi tóc, từng hơi thở.
Lý Nhạt dựa lưng vào vách đá, sắc mặt tái nhợt. Vết thương nơi vai vẫn thấm máu qua lớp băng trắng. Hắn thở khẽ, ánh mắt phản chiếu ánh lửa, trong đáy mắt là sóng ngầm lặng lẽ nổi lên.
Bạch Hàn ngồi bên, áo choàng trắng phủ gối. Ánh mắt hắn vẫn lạnh, giọng cũng nhàn nhạt:
“Vết thương sâu, nhưng chưa chạm xương.”
Lý Nhạt cười, nụ cười như chẳng chút bận tâm, nhưng khóe môi nhợt nhạt, trong mắt không mang ý cười: “Cũng may, hai người không kịp đến thì có lẽ …”
Hàn Tuyết ngồi bên cạnh, áo choàng phủ nửa gương mặt, đôi mắt đen lặng như hồ băng. Ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn vết máu loang trên vai áo Lý Nhạt, tựa hồ không có chút dao động.
Nhưng bàn tay nàng đặt dưới lớp áo, khẽ siết lại. Đôi môi vẫn lạnh, ánh mắt vẫn băng giá, nhưng sâu trong lòng là từng đợt sóng nhẹ. Người này đã từng cứu nàng, cũng từng đứng ra che chắn nàng nhiều lần. Nàng sao có thể hoàn toàn vô tâm?
Chỉ là, từ nhỏ đến lớn, nàng đã quen dùng sự lãnh đạm để giấu đi những thứ không thể nói ra.
Lý Nhạt ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt thấm chút tinh nghịch, nhưng giọng lại chua chát:
“Này, tảng băng nhỏ, nếu ta có mệnh hệ gì, muội cũng nên đốt cho ta một nén nhang.”
Hàn Tuyết khẽ liếc hắn, ánh mắt vẫn như gió lạnh quét qua tuyết mỏng: “Nếu ngươi chết ở đây, ta chôn luôn dưới tuyết, không cần phải thắp nhang.”
Lý Nhạt bật cười, nụ cười nghiêng nghiêng, mang theo chút giễu cợt chính mình.
“Lạnh thật đấy… Nhưng muội lúc nào chẳng như vậy.”
Ánh mắt hắn vẫn không rời Hàn Tuyết, trong lòng lặng lẽ dậy lên một tia thở dài không tiếng. Hắn biết nàng là người lạnh lẽo, nhưng dù thế, sâu trong hắn vẫn không kiềm được sự động tâm. Tình cảm này cũng giống như ánh lửa mong manh trong gió, biết là không giữ được, nhưng vẫn muốn níu.
Hắn liếc nhìn Bạch Hàn.
Người kia vẫn im lặng , ánh mắt trầm tĩnh, từ đầu đến cuối như chẳng để tâm tới câu chuyện của hai người. Nhưng Lý Nhạt biết, giữa Bạch Hàn và Hàn Tuyết, có điều gì đó hắn chưa nhìn thấu. Sự ăn ý giữa họ quá mức tự nhiên, tựa như nước chảy vào khe đá, không cần nói cũng hiểu.
Hắn cúi đầu, đáy mắt thoáng qua một tia tối màu, rồi nhạt nhẽo cười:
“Có khi nào… ta …” Gió thổi đến che lắp đi lời nói của hắn mất rồi.. Không ai nghe thấy chỉ hắn hiểu lòng mình…
Một lúc lâu sau, Lý Nhạt tựa đầu vào vách, giọng khàn khàn:
“Ta nghĩ lần này… có lẽ không chỉ là mấy kẻ quyền lực nơi cung cấm .”
Lý Nhạt nhắm mắt, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, nhưng ngón tay siết lại, đầu ngón trắng bệch:
“Có lẽ… là người đó có liên quan đến việc hạ độc cha mẹ ta.”
Không khí trong hang đá trầm xuống. Ánh lửa lay động, phản chiếu bóng ba người chập chờn trên vách đá, như ba cái bóng không biết đâu là thực, đâu là hư.
Hàn Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt đen lặng như đêm.
Nàng không nói, cũng không an ủi. Nhưng ánh mắt nàng, lần đầu tiên có chút mềm đi, dù chỉ trong một thoáng ngắn ngủi.
Bạch Hàn ánh mắt vẫn không đổi sắc:
“Dưỡng sức đi. Trời chưa sáng… Nhưng đường về Đường Kinh… còn dài.”
Lý Nhạt mỉm cười, nụ cười nghiêng nghiêng, ánh lửa lấp lóe trong mắt:
“Yên tâm, ta còn chưa chết được. Ta muốn tự mình quay về… để hỏi cho rõ.”
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi. Nhưng sắc trắng đã nhuốm đỏ. Trong lòng ba người, mỗi người đều mang theo một suy nghĩ riêng.
Mà lòng Hàn Tuyết, hắn vẫn là không thể nhìn thấu.

