Chương 78: Vị thuốc cuối cùng

Trong căn phòng nhỏ giữa lưng chừng núi, ánh lửa trong lò luyện dược vẫn âm ỉ cháy. Hương thuốc lan nhẹ trong không khí, quyện cùng cái lạnh của đất trời.

Trên bàn đá, những dược liệu quý hiếm đã được phân loại cẩn thận, từng thang thuốc tinh vi được điều chế bằng sự phối hợp ăn ý không lời giữa hai người.

Hàn Tuyết cẩn trọng cầm bình ngọc chứa dịch dược, ánh mắt chuyên chú không rời khỏi từng động tác của Bạch Hàn.

Nàng dường như quên mất rằng người trước mặt từng bị trọng thương, chỉ mải miết ghi nhớ từng bước trong quá trình điều chế. Nàng sợ mình sơ suất mà làm hỏng những vị thuốc hiếm hoi này.

“Sư phụ, nhiệt độ hơi cao…” Nàng nhẹ giọng nhắc, tay đặt gần lò lửa để kiểm tra.

Bạch Hàn gật đầu, nhưng lại nói: ” Không sao, những vị thuốc này cần lửa lớn. Rồi hắn lại nói tiếp một câu lửng lơ: “Con đã khá hơn lần trước rồi.”

Hàn Tuyết khẽ run, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị như thường. Có lẽ sư phụ càng này càng cho nàng nhiều sự ấm áp hơn rồi .

Không ngờ chỉ một lời nói nhỏ nhoi cũng khiến nàng khẽ động. Vì từ nhỏ sư phụ đã nghiêm khắc , nên giờ nàng mới dễ dàng động tâm chỉ vì một vài hành động lời nói nhỏ sao?

Sau ba canh giờ, thuốc cuối cùng cũng điều chế thành công. Dược khí thanh thuần bay lên, cả gian phòng như ngập trong mùi thơm ngát dễ chịu.

“Còn thiếu một vị nữa.” Bạch Hàn đứng dậy, tay áo khẽ động làm sợi dây bên hông rung nhẹ. “Tủy liên xà. Vật này chỉ có trong khu rừng phía sau núi Tuyết. Muốn cứu được Hàn Vân và Hoắc Tư, không thể thiếu nó.”

Hàn Tuyết nhíu mày. “Nơi đó… không phải sư tỷ nói có vô số xà độc tụ tập, người ngoài khó mà vào được sao?”

“Phải đi ” Hắn lạnh nhạt đáp, ánh mắt nhìn xa về phía sau núi, nơi những tán rừng u ám.

Trời dù sáng, nhưng khi bước chân vào khu rừng phía sau núi. Cảnh vật trước mắt lại u tịch. Từng tiếng xào xạc như rắn trườn trong bụi cỏ, khiến người nghe phải dựng tóc gáy. Dù đã có nội công hộ thể, Hàn Tuyết vẫn không khỏi thấy sống lưng lạnh buốt.

“Sư phụ, nếu ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục… để ta vào lấy thay.” Nàng nhẹ giọng, dù biết bản thân có thể sẽ không thành công.

Bạch Hàn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển lạnh. “Nếu ngươi vào đó một mình, một khắc sau e rằng chỉ còn lại bộ y phục.”

Hai người cùng bước vào rừng. Độc khí trong rừng khiến hô hấp trở nên nặng nề. Những con rắn với hoa văn sặc sỡ bò lổm ngổm dưới đất, trên cành, trong khe đá.

Hàn Tuyết không rời tay khỏi thanh kiếm nhỏ bên hông, nhưng mọi hành động của nàng đều cực kỳ cẩn trọng.

Đôi lúc nàng biết sư phụ lặng lẽ đưa tay đỡ lấy những nhánh gai chắn đường .Mắt hắn phía trước, nhưng như có đôi mắt phía vậy . Nàng luôn cảm thấy bị nhìn mọi hành động.

“Chú ý bước chân, có hắc tuyến xà dưới đất.”

Giọng Bạch Hàn vang lên khiến nàng giật mình, liếc xuống thì quả nhiên suýt giẫm trúng một con rắn đen dài đang cuộn mình dưới lớp lá mục nát.

Lúc này Bạch Hàn đã đứng chắn trước mặt nàng, một chưởng nhẹ nhàng phát ra khí lực khiến con xà co rúm rồi bỏ đi. Không quay đầu, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi nên học cách nhận biết độc vật nhanh hơn.”

“Dạ… sư phụ.” Nàng cúi đầu, sư tỷ dạy cho nàng rất nhiều. Nhưng về phương diện rắn độc nàng vẫn không có nhiều kinh nghiệm đối phó.

Cuối cùng, họ cũng đến được chỗ khe đá nơi có loại Tủy liên xà cực hiếm. Loài rắn này có thân dài lại hai , đứng gần lại có mùi thơm ngào ngạt .Chính là vật chủ luyện ra diệu dược giải độc cực mạnh.

Bạch Hàn dùng mắt nhìn nàng. Hàn Tuyết hiểu ý giữ vững tinh thần, không phát ra nhiều âm thanh . Loại rắn này sẽ chạy mất.

Trong lúc hắn chế phục con rắn, Hàn Tuyết lần đầu tiên thấy rõ sự khốc liệt trong ánh mắt của người vẫn luôn điềm tĩnh này. Sự quyết tuyệt trong cách hắn xuất chưởng, tốc độ nhanh như sấm chớp khiến cả khe đá rung lên.

Con Tủy liên xà bị thu phục, Bạch Hàn cũng không tránh khỏi trúng một chút độc khí. Hàn Tuyết nhanh chóng lấy giải dược bôi lên vết thương. Động tác nàng lại có phần run lên ,thiếu sự lạnh nhạt bình tĩnh thường ngày.

“Sư phụ, người không sao chứ?”

Bạch Hàn nheo mắt nhìn nàng, đôi mắt đen lạnh như nước tuyết nhưng không giấu được tia cảm xúc đang dần dao động.

“Đừng lo… Ta chưa dễ chết như vậy.”

Trên đường trở về, trời đã về chiều, sương giăng kín núi. Hai người không ai nói một lời, chỉ có tiếng bước chân và hơi thở nhè nhẹ.

Nhưng lúc này, giữa sự im lặng dường như có một loại cảm giác khác. Hàn Tuyết có còn ghét , hận sự phụ của mình .Bạch hàn có còn thực sự nghĩ nàng là một tai hoạ .

Một cảm giác không thể nói thành lời…Cả hai cũng chìm vào suy nghĩ riêng của chính mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *