Chương 32 : Nhận người thân cận

Ta biết rằng bản thân giờ phút này không thể làm thêm gì nữa cho muội ấy. Người mẫu thân lại nhìn ta tỏ vẻ đau lòng. 

“ Con chịu khổ rồi, mẹ con đang lâm bệnh không thể đến đón. Ta nghe tin nên đích thân đến đây rước con lại Hạ Gia.” Ta nhận được cái ôm lạnh lẽo không chút hơi ấm nào từ người này. 

Bản thân cố gắng cười thật tươi diễn cùng người mẹ kế hiền. Mẹ ta bệnh, mất Hạ Nhi rồi , không thể mất mẹ nữa. Ta lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó nhìn với vẻ con gái ngoan hiền nói cùng bà : “ Mẫu thân con đau lòng lắm. Bản thân cũng rất hoảng sợ.

Không biết sau này có thể tin tưởng ai. Cũng may trong thời gian này có gia đinh họ Thẩm giúp đỡ bắt được đám người đó.

Mong mẫu thân cho phép con nhận hắn làm người hầu bên cạnh bảo vệ. Con biết phải có thị tị thân cận mới tốt.

Nhưng bản thân muốn tự mình tìm và lựa chọn. Con rất nhớ Hạ Nhi, nên… Mẫu thân xin người nhân từ.”

Vị phu nhân mỉm cười ngọt ngào nói : “ Ta sẽ chiều theo ý của con. Những người này phạm tội tày trời đưa chúng đến quan phủ xử lý. 

Còn hai vợ chồng lão Lý tuy không liên quan, nhưng ta thấy cũng có phần thất trách. Phạt hai người ba tháng không nhận lương. Mau đến tạ lỗi với tiểu thư.”

Tay ta nắm chặt , thở cũng có phần khó khăn. Rồi nhìn với ánh mắt cầu cứu hắn. Không biết hắn hiểu ý tứ ta thế nào? Mà nhìn ta rồi gật đầu chắc như đinh đóng cột vậy.

Nhìn thấy hai người họ hơi thở ta chỉ mỗi lúc một nặng nề thêm. Sau khi diễn màn kịch xin lỗi, ta quay vào phòng tự tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị về cái nơi hang hùm đó. 

Mẹ ta vẫn ở Hạ gia. Người đã bệnh nặng rồi. Ta phải nhanh chóng tìm nơi có thể cạnh nhờ . Nếu không e rằng tính mạng ta và mẫu thân cũng khó giữ.

Hắn bước đến chỉ nói : “ Ta sẽ xử lý tốt đám người đó và cả hai vị ở đây. Ngươi có thể yên tâm. “ Bản thân cũng hơi ngạc nhiên thì ra hắn hiểu ta như vậy. 

“ Xong việc người về Hạ Gia với ta đươc không? Ta cần ngươi.” 

Ánh mắt của ta có thể khiến hắn giật mình, hay câu nói cần hắn khiến người này nhìn ta mãi không thôi. 

“ Nếu cần ta thì sau này đừng buông . Nếu không nàng sẽ hối hận. Ta quyết sẽ không rời đi.”

Ta mệt mỏi cũng không muốn suy nghĩ gì ý tứ trong lời nói của hắn. “ Ngươi ra ngoài, ta muốn ở đây một chút. Chắc Hạ Nhi cũng đang đây. Ta muốn tâm sự với muội ấy.”

Trong căn phòng tĩnh mịch ánh sáng yếu ớt, nhìn mọi thứ do chính tay muội ấy sửa sang, dọn dẹp. Cảm giác mất mát khó tả . Đây chính là cảm giác mất đi người thân sao? 

Hạ Nhi ta sắp về Ha Gia rồi, muội hãy đi thanh thản . Muội hãy đi đầu thai thành một người có cuộc sống tốt, yên ổn. Không phải làm nô tỳ cho ai. Muội nên có tự do của chính mình. 

Những người hại muội tuy không bị định tội. Nhưng chúng sẽ trả giá. Muội yên nghỉ. Ta nhất định sẽ sống tốt , lo cho mẫu thân. Đừng lo cho ta nữa muội hãy yên tâm rời đi nhé.

Một cơn gió nhẹ bay ra từ cửa sổ. Cảnh sắc bên ngoài yên tĩnh, thanh bình. Có lẽ muội ấy đã đi rồi. 

Những người kia chỉ là người phía dưới được sai khiến. Còn kẻ đứng sau chắc là mẫu thân ngọt ngào rồi. Bà ta cũng nên nhận quả từ bản thân gieo.

Người rời đi, ánh nắng cũng đã lên cao. Mặt trời chói lọi qua khung cửa. Có một làn gió bất chợt làm khép lại ánh sáng chiếu vào căn phòng lạnh lẽo này. Cũng như khép lại số phận của hai vị lão nô ở điền trang Hạ gia.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *