Chương 33 : Trở lại Hạ gia
“ Phu nhân , lão nô nghe tin hai vợ chồng vị mama cùng với bọn người kia đã mất tích. Sau đó quan phủ đến khu rừng bên cạnh thấy xác bọn người họ la liệt khắp nơi. Không một ai sống sót. Cái chết cũng cực kỳ thê thảm.”
Khuôn mặt Lương Tuyết có phần sắc lạnh. “ Không ngờ nó lại có người giúp như vậy, e rằng ta đã khinh thường tiểu nha đầu này rồi.
Lần này về phủ phải tìm cách đuổi nó ra khỏi phủ hoắc biến mất nhanh chóng. Nếu không e rằng cuộc sống sau này của ta sẽ gặp rắc rối.”
“ Còn cô ta thì sao? “
“ Ý phu nhân là… lão nô đã cho người phân phó bảo đảm chỉ sống được hơn một tháng nữa thôi.”
Ngồi bên trong xe ngựa, nhìn xung quanh không thấy ai bên cạnh. Bản thân lại nhớ đến Hạ Nhi. Không ngờ ta lại yếu đuối thế này.
Mỗi lần nghĩ đến muội ấy , không kìm được trái tim ta đập liên hồi, người cũng run lên …
Ta cảm thấy trống vắng cô đơn không một ai chia sẻ, trò chuyện. Cũng không một ai làm ta có thể tin tưởng thân cận.. Tìm được một người bên cạnh như tỷ muội quả không dễ dàng.
Thẩm Tâm đánh xe ngựa nói vọng vào , nhưng âm thanh chỉ đủ ta có thể nghe thấy:
“ Tiểu thư yên tâm, ta đã giải quyết xong hết rồi. Từ bây giờ ta sẽ bên cạnh người..” Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, nhưng ta vẫn cảm thấy bản thân chưa thể an tâm giao phó mọi việc.
Bây giờ ta không thể tin người này thì phải tin ai đây.
“ Ngươi có thể tìm cho ta một thị nữ lanh lợi, đáng tin cậy không? Nếu có võ công thì rất tốt. Dù sao ngươi là thân nam nhi không tiện ở cùng ta.”
Ta biết yêu cầu này…”
Chưa dứt lời hắn đã nói: “ Được”.
“ Chính ta đúng là xem thường người rồi, hứa một cách suông miệng như vậy. Chắc việc này đối với huynh không khó. “
“ Có khó khăn nhưng ta sẽ giúp nàng. ” Từ lúc nào ta và hắn lại thân thiết trò chuyện mọi việc với nhau như vậy. Suy nghĩ lại những việc làm của người này , không lẽ nào hắn đã để ý đến ta.
Lòng người khó tin. Ta ở nơi này chưa bao lâu nhưng muốn bạc tóc , da nhăn nheo vì mãi suy đoán những người ta gặp là tốt hay xấu.
Là yêu thương , giúp đỡ ta hay giậu đổ bìm leo. Rồi đợi ta rớt xuống cho ta thêm một đao.
Là người thực lòng quan tâm ta hay chỉ muốn có được lợi ích gì từ ta. Cổ đại này không dễ sống chút nào.
Ông trời ơi, có thể cho con trở về hiên đại không. Con nhớ người thân, bạn bè, đồng nghiệp còn có căn phòng, điện thoại di động , laptop của mình . Làm sao con có thể tỉnh lại thoát khỏi giấc mơ mệt mỏi này?
Con không cần ngắm soái ca, mỹ nữ vàng bạc tranh chữ ở thời cổ đại nữa. Chỉ cần cho con trở về khoẻ mạnh. Con bằng lòng đi với tay không. Dù sao ở đây cũng không có gì phải lưu luyến nữa.
Vừa đến cồng Hạ gia đã có người đứng bên ngoài đón . Nhìn tới lui mãi không thấy mẫu thân. Lòng ta cảm thấy có phần lo lắng.
Ta muốn lập tức vào phủ tìm gặp mẹ. Nhưng rốt cuộc lại bị người chặn lại.
Người mẹ từ ái nói : “Con đã lâu không về Hạ Gia lần này về phủ hãy gặp mặt lão thái thái và phụ thân trước.”
Những người này thì quan trọng gì chứ? Nhưng rốt cuộc ta vẫn nghe và đi theo.. Lòng ta cứ thấp thỏm mãi, mẫu thân người tuyệt đối phải sống tốt. Con đã mất Hạ Nhi rồi, người là chỗ dựa tinh thần duy nhất của con. Con không thể…