Chương 41 : Thân phận 1

Đêm nay gió nổi lạ thường. Bầu trời vừa có trăng, vừa lẩn khuất những đám mây xám xịt.Ta khoác áo mỏng, bước thật khẽ qua dãy hành lang dẫn đến căn phòng phía tây .

Ta muốn đến gặp hắn, hỏi rõ thân phận thật sự. Trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc , hy vọng hắn là một vương gia gì đó. Vì yêu mến Hạ Lan mà đến làm gia đinh trong phủ. Như kiểu phim Đường Bá Hổ khi muốn tán tỉnh Thu Hương.

Nhưng khi vừa đến gần, giọng nữ nhân vang lên khiến bước chân ta khựng lại. Đây là phía sau dãy phòng thường chỉ có tên Thẩm Tâm phụ trách hay lui đến.

“Chàng còn định giấu đến bao giờ?”

Là Hạ Lan.

Ta nép sát sau bức tường gỗ, tim đập mạnh đến mức tưởng chừng người bên trong cũng nghe thấy.

Giọng Thẩm Tâm vẫn bình thản, nhưng có chút mệt mỏi:

“Nàng đến đây là vì chuyện gì ?”

Hạ Lan bật cười, tiếng cười đầy châm biếm:

“Chuyện gì ư? Người quên mục đích đến Hạ gia rồi sao? Hạ gia này nhiều tiền của như vậy. Chàng chỉ muốn đến lấy rồi sau đó sẽ tìm cách đưa ta đến nơi người ở. Hai chúng ta có thể sẽ sống ở đó cả đời.”

Ta sững sờ. Cướp? Hắn là… kẻ cướp? Tình tiết xuyên không kì quái gì thế này? Hắn không phải gia thế hiển hách mà là kẻ cướp sao?

Trong phòng, im lặng kéo dài một lúc, rồi Thẩm Tâm khẽ đáp:

“Ta chưa từng quên. Nhưng hiện tại ta không muốn làm những điều nàng nói nữa. ”

“Không thể?”

Giọng Hạ Lan cao vút “Hay là chàng định dùng hôn sự này để chen chân vào Hạ gia, lợi dụng quyền thế của họ để tính toán điều gì?”

Thẩm Tâm vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

“Ta làm gì nàng không thể quản . Hiện tại chúng ta xem như chưa từng quen biết vậy sẽ tốt cho cả hai hơn”

“Tên này là kẻ phụ bạc, hứa hẹn với con gái người ta rồi lại trở mặt.” Ta nghĩ trong đầu.

Hạ Lan cười lạnh “ Nực cười. Ta đã giúp chàng vào được nhà họ Hạ trốn khỏi quan binh, giúp người che giấu bao nhiêu lâu nay. Tình nghĩa này không đáng là gì sao? Chàng biết ta thích chàng mà? ”

Thẩm Tâm nhìn Hạ Lan không thấy một tia tình cảm :

“Ta không phủ nhận. Lúc đầu, ta tiếp cận nàng vì mục đích riêng. Nàng cũng giúp ta rất nhiều…Số vàng ta đưa nàng có thẻ giúp nàng sống cả đời vô lo dù rời khỏi Hạ gia này.

Hiện tại nếu nàng muốn thêm bao nhiêu có thể nói. Còn những thứ khác nàng không cần nghĩ đến nữa.”

Tiếng Hạ Lan gằn lên, pha lẫn tức giận:

“Nếu chàng dám cưới Hạ Nguyệt, ta sẽ nói cho tất cả biết thân phận thật của ngươi. Rằng ngươi Thẩm Tâm, kẻ cướp khét tiếng từng khiến rất nhiều nơi mất ăn mất ngủ, nay đã trà trộn vào Hạ gia là có âm mưu… Quan phủ có lẽ sẽ đến tìm chàng rất nhanh.”

Một khoảng lặng. Rồi tiếng cười khẩy vang lên , lạnh như gươm lướt qua da thịt.

“Nếu nàng nói ra, ta có thể cùng Hạ Nguyệt rời khỏi nơi này. Còn nàng tiểu thư nhà họ Hạ, từng đồng lõa cùng kẻ cướp. Nàng nghĩ bản thân sẽ sống ra sao không? “

Tiếng vật gì đó rơi xuống đất, có lẽ là ly trà vỡ. Hạ Lan thở hổn hển, nghẹn ngào:

“Chàng thật tàn nhẫn.”

Hắn đáp khẽ, giọng thấp nhưng dứt khoát:

“Không. Ta chỉ muốn tìm người có giá trị hơn.” Hạ Lan gằn từng chữ một: ” Nàng ta giá trị hơn ta chỗ nào?”

Bên ngoài, tay ta siết chặt vào cột gỗ, đầu óc quay cuồng. Mọi thứ dường như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.

Thì ra hắn… thật sự là một kẻ cướp. Còn xem ta như một vật có giá trị. Với thân phận hiện tại của ta , lại có giá trị gì với hắn.

Ta muốn lợi dụng hắn, nào ngờ hắn cũng muốn lợi dụng chính ta. Thật ra rất sòng phẳng. Nhưng sao ta có cảm giác lạnh lẽo thế này?

Ta lùi từng bước, nhưng chiếc lá khô dưới chân khẽ kêu rắc một tiếng. Trong phòng, tiếng ghế xê dịch vang lên.

“Là ai ngoài đó?”

Ta hoảng hốt, quay người bỏ chạy. Tim đập dồn dập, chân run đến mức suýt vấp ngã.

Chạy qua hành lang tối, gió lùa qua mái hiên thổi phần áo mỏng bay phấp phới. Lòng ta rối như tơ vò.

Hắn Thẩm Tâm, rốt cuộc là người như thế nào? Thẩm Tâm đã biết rõ nàng có mặt bên ngoài , hắn là cố tình muốn nói cho nàng biết. Nhưng có những câu bản thân nói ra lại khiến hắn hít thở có phần khó khăn.

Ánh trăng khi ấy dường như cũng trở nên nhạt nhòa. Ta đứng giữa sân, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã tràn mi.

Trong đêm tối, một bóng người đứng từ xa, lặng lẽ nhìn. Là hắn.

Ánh mắt hắn không giấu được sự khó hiểu… và cả một nỗi gì đó rất sâu như là tiếc nuối.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *