Chương 31 : Rửa hận không thành

Sáng sớm đám người đó được lôi đến trang viên. Những người bên trong nhìn ta với ánh mắt thăm dò. Hai vợ chồng họ Lý cuối cùng cũng bước ra. 

Hại Hạ Nhi của ta như vậy, đến xác cũng không còn. Mà đám người họ lại có thể “ ăn no ngủ kĩ “ đến như vậy. Ta hận không thể tiễn hai người trước mặt xuống để gặp Hạ Nhi mà tạ lỗi.

Vừa nhìn thấy đám người bộ dạng thảm khốc máu me trước mặt. Sắc mặt họ mới có phần thay đổi, khiến ta có chút cảm thấy thoả mãn trong lòng.

“ Đám người này chính là những kẻ đã hại Hạ Nhi . Không biết hai người có biết họ không? “ 

“ Tiểu thư nói gì lạ quá, làm sao ta biết đám người ác ôn này chứ? Chúng hại Hạ Nhi cô nương sao? Đúng là tội ác tày trời. Phải lôi chúng đến gặp quan phủ để trị tội thích đáng.”

“ Đúng là tội ác tày trời. Ta đã đánh bọn chúng gãy từng chiếc răng, rạch từng thớ thịt trên người. Cắt đi những thứ “ thừa “ trên người chúng. 

aau đó cho ngâm trong tuyết một đêm. Bây giờ bọn chúng đúng là sống dở chết dở. Nhưng ta nghe họ khai là có người xíu giục. Lý mama có muốn nghe là ai không?”

Hai người đứng trước mặt có phần muốn ngã nhẹ. Nhưng nhanh chóng đã lấy lại tinh thần. “ Tiểu thư bọn này vô cùng lừa lọc xảo trá, người có thể bị bọn này lừa rồi.”

“ Hai vợ chồng bà thuê đám người chúng tôi cho vị cô nương đó một bài học. Bây giờ lại phủi hết trách nhiệm sao? “

“Ăn có thể ăn bậy nhưng nói chuyện phải nói cho cẩn thận. ”

Người đến nơi khiến tất cả mọi người im lặng. Còn hai vợ chồng Lý mama thở một hơi dài. Biểu hiện này e rằng bọn người này cho rằng đã được cứu rỗi đến nơi.

“ Trời ơi đại phu nhân, sao người lại đích thân đến đây, bên ngoài tuyết rơi rất dày. Người vào trong cho ấm một chút . Mau mau dìu đại phu nhân vào trong.”

Đúng là dáng vẻ của một phu nhân quyền quý. Mạng của các người là mạng. Mạng của Hạ Nhi không phải sao? Làm thế nào mà muội ấy lại bị xem như cỏ rác, bị các ngươi hại đến mức này?

Bỗng một bàn tay đến nắm lấy tay ta. Nhưng cái lạnh trên tay ta lại càng thấm vào từng chút trên da thịt, không có một chút ấm áp nào.

“ Con gái đã chịu khổ rồi. Con đến đây tịnh dưỡng lại gặp phải chuyện thế này. Ngay cả thị nữ thân cận cũng bị hại. Hạ Nhi trong nhà ta đã nhiều năm. 

Lòng ta cũng đau đớn lắm. Khi nghe tin tức. Ta liền lập tức đến đây để xem có thể giúp giải oan cho Hạ Nhi. Cũng muốn đến an ủi con. Con từ nhỏ đã thân với Hạ Nhi. 

Tuy nói là chủ tử và hạ nhân. Nhưng tình cảm có thể sánh ngang tỷ muội. Ta biết con vô cùng đau lòng. Yên tâm. Ta làm chủ cho con, làm chủ cho Hạ Nhi.”

Quả không hổ là miệng lưỡi dẻo ngọt, nghe đến đây ta còn muốn tan chảy huống gì là đàn ông. Bà không muốn lóc xương ta đã là nhân từ lắm rồi. Còn diễn một màn từ mẫu thế này là cho ai xem đây?

“ Mẫu thân , đám người này đã làm hại Hạ Nhi. Tối qua bọn chúng khai là do vợ chồng Lý mama dặn dò. Bây giờ người định phân xử thế nào?”

“ Lý mama ngươi nói đi.”

“ Phu nhân ơi, cho dù có ăn gan hùm mật gấu. Lão nô cũng nào dám làm hại đến thị tì thân tính bên cạnh nhị tiểu thư. Vợ chồng ta luôn xem tiểu thư là bề trên, cung kính đối đãi. Nào dám làm chuyện tày trời như vậy.”

“ Này sao không đi làm diễn viên đi? Những lời này nói ra khiến ta buồn nôn chết mất. Đối đãi như bề trên. Từ lúc đến đây, mọi thức ăn ,những vật dụng ta và Hạ Nhi đều tự dùng tiền để mua lấy. Hằng ngày ta chỉ được ăn cháo, rau, ngủ một nơi tồi tàn.

 Đến dọn dẹp cũng là ta và Hạ Nhi tự tay làm. Các ngươi xem ta là tiểu thư. Cung kính đối đãi sao? Chỉ có Hạ Nhi mới có thể nói , còn các ngươi thì không.”

 Ta tiến đến không nhịn được, dùng hết sức tát một cái thật mạnh. Nhưng chắc là ta đã quá mệt mỏi cái tát ấy chỉ xem như muỗi với người dày thịt như bà ta.

“ Phu nhân xin hãy phân xử cho ta. Nơi đây quanh năm khó khăn, mọi người đều cố gắng làm tốt nhiêm vụ của mình. Nhưng người ở điền trang cũng khá hạn chế. 

Nên có lẽ là có sự sai sót. Nếu lão nô có phần chăm sóc không tốt cho tiểu thư. Ta ở đây xin lỗi người. Nhưng việc làm tội ác như vậy. Lão nô có mười lá gan cũng không dám.”

“ Thôi được rồi. Ta biết lão ma ma nhiều tuổi làm việc ở điền trang Hạ gia đã rất lâu năm. Bà vô cùng thông hiểu phép tắc. Chắc là Nguyệt nhi có sự hiểu lầm thôi. Đứng đậy đi.”

“ Còn đám người các ngươi nói chuyện phải suy nghĩ kĩ. Nếu nói không đúng có thể làm hại rất nhiều người đó.”

“ Phu nhân là chúng tôi thấy Hạ Nhi cô nương lang thang một mình. Bọn ta sinh lòng muốn cướp của. Thấy cô ấy có chút nhan sắc mới làm ra chuyện tày trời này. Xin phu nhân hãy cho chúng ta một con đường sống.”

Ta nhìn lên trời cười chua chát, nước mắt cũng không còn để rơi nữa. Khóc thì có ích gì chứ?

Ngẩng mặt lên nhìn trời cũng chính là muốn đóng băng lại giọt nước mắt cuối cùng của bản thân.

 Hạ Nhi e rằng hôm nay ta lại không trả thù được cho muội rồi. Không thể  đường hoàng thì ta chỉ có thể tiễn bọn người này bằng cách riêng của mình thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *