Chương 25: Âm mưu
Lý mama ngay lập tức bày ra khuôn mặt vô số tội có nhiều nếp nhăn của bản thân mà nói: “ Trời ơi ,tiểu thư đang nói gì vây?
Ta chỉ là nhờ người ra ngoài làm một chút việc. Người vừa đi làm việc, vừa vui chơi thoải mái. Bây giờ lại thành ta đang mưu hại tiểu thư thế này?”
Ta cười cười nhưng mang ý vô cùng lạnh nhạt: “ Ta đã nói gì mà Lý mama lại dùng từ “ mưu hại “. Nhiều lúc trong lời nói không thận trọng sẽ thành không đánh mà tự khai.”
“ Lão nô thực sự không hiểu tiểu thư sao nữa? Nhưng người hiện tại chẳng phải rất khoẻ ,tâm trạng theo ta thấy còn rất tốt nữa. Tiểu thư về phòng nghỉ ngơi một chút. Lão nô sẽ sai người mang thức ăn đến .”
“ Vậy ta làm phiền mama rồi. Nhưng ta nói rõ một chút. Nếu sau này ta cảm thấy Lý mama có ý gì không tốt . Ta nhất định sẽ không để yên. Dù sao ta cũng là chủ nhân. Mama chỉ là người hầu, đừng vượt quá quyền hạn và phép tắc như vậy.”
Tiếng bát trà vỡ nát rơi trên mặt đất. “ Ông xem cái con tiểu tiện nhân đó là cái hạng gì? Đã bị đưa đến đây lại còn vênh mặt cho bản thân là chủ nhân trên cao sao? Cục tức này sao ta có thể nuốt trôi đây?”
“ Bà xem bản thân mình tức giận thành bộ dạng gì rồi? Cô ta đã bị bỏ ở đây không biết khi nào mới được đưa về nữa?
Thời gian dài làm sao không có cách trị cô ta? Bà uống chút trà cho ổn định lại tâm trạng. Nóng giận quá không suy nghĩ được kế sách hay đâu.”
“ Ông nói cũng phải, nhưng tôi không đợi được. Nhìn thấy khuôn mặt cô ta là máu trong người tôi đã sôi lên rồi. Ông xem có cách nào giúp tôi xả giận không? Tôi không nhịn được lâu.”
“ Cần gì ra tay với chính cô ta, từng bước hạ người thân cận của nha đầu đó. Cắt đi mấy cánh tay xung quanh của ả rồi từ từ hành hạ sau cũng chưa muộn. “
“ Ý ông là,,,”
“ Hạ Nhi chuyên giúp nha đầu đó mọi thứ, bây giờ ra tay với thị nữ đó trước.” “ Vậy ông muốn làm thế nào?”
“ Bà yên tâm để ta sắp xếp. Nhất định sẽ xả giận được cho bà, yên tâm uống ly trà này đi.”
“ Hạ Nhi mới sáng muội lại chuẩn bị đi đâu vậy? Người đã ăn sáng rồi, em muốn ra ngoài dùng ít bạc may thêm ít áo lông và than để dành. Em thấy thời tiết ngày càng lạnh.
Người sẽ chịu không nổi đâu. Ở đây có ai xem người là tiểu thư đâu? Dù sao chúng ta cũng còn chút ít bạc . Ta nhất định sẽ cho tiểu thư ăn no mặc ấm .”
Ta vỗ vỗ nhẹ đầu Hạ Nhi như một đứa trẻ. ” Muội chắc chắn là người quan tâm ta nhất sau mẫu thân.
Sau này nhất định ta sẽ tìm một người vô cùng đẹp trai, gia thế tốt, tư cách tốt. Đặc biệt là muội thích hắn, hắn cũng thích muội. Khi rời xa ta muội nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”
“ Tiểu thư người không cần em nữa sao? Em đã làm gì cho người buồn ? Người đừng đuổi em đi mà. Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh tiểu thư cho đến khi em chết.”
“ Muội đừng có mà nói chuyện như vậy, mới sáng ra đã nói chuyện sống chết rồi. Mau ra ngoài sớm rồi nhanh trở về. Ở đây phiền muộn lắm. Chỉ có muội nói chuyện với ta thôi.
Còn lại người ở đây như bị câm vậy. Thấy ta đều muốn tránh xa. Muội về ta sẽ bàn cách trở lại Hạ gia. Mẹ ta không biết sao rồi? Ta lo cho bà ấy lắm. Dù đã nhờ người đó chăm lo cái ăn cái mặc cho mẹ. Nhưng giặc trong nhà vô cùng khó phòng.”
“ Muội biết rồi tiểu thư, người ở nhà đợi em, em nhất định sẽ đi sớm, về sớm bàn mưu tính kế với người.”