Chương 28 Tam hoàng tử ghé thăm
Tách trà trên tay Bạch Hàn cầm trên tay chưa kịp uống. Bên ngoài đã vang tiếng bước chân của vị khách không mời. “Đường Lân muốn hỏi thăm Bạch Hàn tiên sinh.” Nụ cười nhạt trên môi thoáng qua : “Mời tam hoàng tử vào.”
Dáng vẻ nho nhã, gương mặt trắng xanh nhưng thanh tú. Nhìn thấy vị hoàng tử bệnh, ánh mắt Bạch Hàn có vài phần suy tư.
“Tam hoàng tử muốn hỏi thăm chuyện gì? Người có thể nói thắng thắn. “
“Bạch Hàn tiên sinh , vậy ta xin hỏi thẳng. Ta bệnh tật nhiều năm, trong lòng cảm giác vô cùng phiền muộn. Bạch Hàn tiên sinh cũng là người tu đạo, chắc hẳn cũng có tấm lòng từ ái.
Địa Lan Chi nổi danh thảo được vô cùng quý hiếm. Nếu có được ,chắc hẳn bệnh của ta có nhiều hy vọng.
Thuật bói toán người nổi dan khắp thiên ha, không biết người có thể giúp ta xem tung tích của loại thảo dược này. Nếu được người giúp trong lòng ta vô cùng cảm kích, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện của tiên sinh.”
Bạch Hàn đưa tay ngỏ ý mời Đường Lân, ngồi uống tách trà, tay cũng chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.
“Tam hoàng tử mang trọng bệnh nhưng vẫn đích thân ghé thăm,tấm lòng người rất quý. Nhưng tới giờ Địa Lan Chi vẫn là một truyền thuyết của dân gian. Hình dáng thế nào người đời e rằng còn không biết.
Lòng ta vô cùng muốn giúp tam hoàng tử nhưng có lẽ “ lực bất tòng tâm”.
Nét ủ rũ ảm đạm từ khuôn mặt tam hoàng tử lộ rõ, thở một hơi dài rồi đứng dậy. “Tối nay ta đã làm phiền tiên sinh, xin lượng thứ. Trách số ta phải gánh bệnh tật này. Tại hạ xin phép ra về.”
Người vừa xoay lưng liền nghe : “Tam hoàng tử đừng vội hết hy vọng, ta nghe nói trên giang hồ có một thuật sĩ họ Phương y thuật vô cùng cao minh, điều chết ra rất nhiều loại thuốc tốt. Thuật sĩ này tuy khó gặp,nhưng cũng bán rất nhiều dược liệu quý rất nhiều người biết.
Tam hoàng tử có thể tìm hắn để xem thử vận may. Biết đâu tìm được kỳ tích, còn hơn trong chờ vào một loại thảo dược người đời chưa ai thấy.”
“ Đa tạ lời nhắc nhở của tiên sinh. Quả nhiên ta đã nhìn thấy ánh sáng trong sinh mệnh của mình.Không quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, ta xin cáo từ.”
Người đã rời đi,chỉ còn Bạch Hàn nhấp ngụm trà cuối. Trong lòng người đang không biết là tư vị gì. Chuyện cũ như sóng ngầm vỗ , người thật sự không thể buông lỏng chuyện xưa. Lòng đã nổi sóng làm sao có thể dừng lại được.