Chương 85 : Vì ai mà rơi lệ ?
Gió đầu đông tràn qua mái ngói rêu phủ, len qua khe cửa sổ, mang theo cái lạnh đến tê dại lòng người. Bạch Hàn đứng lặng trong căn phòng ngập mùi thuốc đắng.
Hắn đã thử mọi cách từ cổ phương đến linh dược, nhưng vô dụng. Độc đã nhập tim, không thứ thuốc nào có thể hóa giải. Hoắc Tư hắn vẫn nửa mê, nửa tỉnh.
Khi Lý Nhạt bước vào, bước chân hắn nặng nề. Y phục trên người còn loang lổ máu, kiếm đã được rửa sạch, nhưng hơi thở vẫn phảng phất mùi sắt lạnh của chiến trường.
Bạch Hàn quay lại, ánh mắt đầy u buồn.
“Ngươi thắng rồi.” Lý Nhạt chỉ khẽ đáp, giọng trầm khàn: “Không có ai thắng cả.”
Hắn ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn Hoắc Tư. Người bằng hữu từng vào sinh ra tử , đang thiếp đi trong cơn mê man. Bàn tay hắn đặt lên vai Hoắc Tư, nhẹ như sợ đánh thức.
“Lão Hoắc ,” hắn thì thầm. “Ta trả thù rồi. Nhưng ta biết, trả thù xong cũng chẳng thấy nhẹ lòng. Ta đến từ biệt ngươi đây.”
Một thoáng, đôi mắt hắn như ánh lên chút ấm áp xưa cũ rồi vụt tắt.
Sau đó, hắn ra ngoài nói riêng với Bạch Hàn. Hai người ra ngoài hiên, dưới tán hàn mai đang trổ nụ.
“Ngươi trúng độc rồi, phải ngay lập tức chữa trị ?” Bạch Hàn giọng người điềm tĩnh nhưng sâu thẳm hắn có lẽ bản thân cũng bất lực.
“Không sao, Lão Bạch nhà ngươi không trị được đâu. Độc này đã vào xương tuỷ rồi. Hắn đặc chế cho ta. Hẳn là …”
Lý Nhạt cười, nụ cười nhợt nhạt : “Ta đến đây để từ biệt ngươi, lão Hoắc cùng với tảng băng nhỏ , nếu không bận tâm đến các ngươi. Ta có lẽ sẽ đến một góc rừng nằm ở đó , yên tĩnh để đến gặp phụ mẫu.”
Hắn dừng một nhịp, rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Bạch Hàn:
“Ta từng nghĩ, người như ngươi không có trái tim. Nhưng ta đã thấy rồi mỗi lần nhìn nàng, ngươi chẳng thể giấu nổi ánh nhìn ấy. Lão Bạch ah… đừng lạnh nhạt nữa. Nàng đã chịu đủ cô đơn rồi. Ngươi sau này cũng mất ta. Lão Hoắc cũng …”
Bạch Hàn khẽ cau mày, như bị ai bóc trần một điều mà bản thân cũng chưa từng dám đối diện.
“Trúng độc đến hồ đồ rồi sao ?”
Lý Nhạt nhìn người bằng hữu lâu năm: “Chúng ta quen biết nhiều năm, chẳng lẽ ta không hiểu nổi ngươi?
Lý Nhạt nở nụ cười mệt mỏi, quay lưng vào trong nhưng vẫn nói : “Nếu ta không còn, ngươi phải thay ta chăm sóc nàng. Tảng băng nhỏ rất ít cười, sau này ta không thể làm muội âý cười nữa . Ta chỉ còn biết giao phó việc này cho ngươi. Dù cả hai ngươi chính là hai tảng băng…”
Hắn quay vào trong phòng. Hàn Tuyết đang ngồi bên cạnh chiếc lò thuốc cháy sáng. Hắn cũng ngồi xuống. Hắn nhìn nàng. Nàng cũng nhìn người đó. Hàn Tuyết đã thấy rõ khuôn mặt , thân thể hắn đang cố gắng chịu nổi đau…
“Ngươi về rồi…” nàng khẽ nói.
Đưa bàn tay lạnh của mình nhéo chiếc mũi xinh trắng như tuyết của nàng. Hơi lạ Hàn Tuyết vẫn lặng im không nói gì.
Lý Nhạt nở nụ cười như thường ngày hắn làm mấy trò quái gở , nhưng nụ cười ấy có phần méo đi vì đau:
“Ta thích nàng, từ lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Gương mặt lạnh như băng, đôi mắt lanh lợi luôn pha chút nghi ngờ. Giọng điệu giễu cợt cùng ta trò chuyện. Nhưng ta biết lòng nàng chưa bao giờ có ta.”
Hàn Tuyết nhìn hắn, khóe môi run nhẹ:
Bất ngờ hắn đưa hai tay lao đến ôm nàng thật chặt . Giọng người lạc đi nhưng vẫn bỡn cợt nàng : ” Lạnh quá, tảng băng ngồi cạnh lò thuốc. Có lẽ sẽ ấm. Cho ta ôm một chút . Ta…”
Theo phản xạ nàng muốn đẩy ra , nhưng cánh tay hắn đã buông lơi. Lý Nhạt lịm dần trong vòng tay nàng, hơi thở yếu như sương khói tan giữa trời.
Trên môi hắn vẫn còn vương một nụ cười, nhẹ như thể rốt cuộc hắn cũng được yên bình.
Khoảnh khắc ấy, Hàn Tuyết không hiểu vì sao sự lạnh nhạt trong tim tan biến. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, lăn qua gò má, rơi xuống bàn tay lạnh giá của hắn.
Nàng nói thì thầm : ” Ta có để ý đến ngươi…”
Bạch Hàn đứng ngoài hiên, nhìn qua tấm rèm lay động. Hắn không bước vào, cũng không cất lời.
Chỉ lặng nhìn tuyết rơi ngoài trời, từng bông trắng xóa như tro tàn của một kiếp hận thù, rơi xuống rồi tan đi, không để lại dấu vết nào.

