Chương 84 : Chân tướng
Lý Nhạt tới ngôi nhà rừng trúc cũ khi trời vừa ngả chiều, bóng tre dập dờn như ngàn mũi kim châm trên mặt đất.
Lá khô xoay vần, mùi ẩm của đất và nhựa tre trộn lẫn cùng luồng gió lạnh làm cổ họng hắn khô lại. Hắn biết rõ đến đây bản thân khó lòng an toàn.
Nhưng hắn muốn sự thật, vì sao người đó có thể nhẫn tâm giết chết phụ mẫu? Việc hắn đã điều tra lâu nay vẫn chưa có kết quả. Người đó rốt cuộc có phải là con ruột của phụ mẫu, là huynh trưởng của hắn? Sao lại có thể ra tay tàn độc đến như vậy?
Hắn biết rõ người viết, biết rõ bẫy có thể chờ. Nhưng nỗi hận trong lòng lớn đến nỗi hắn không thể không đi.
Căn nhà rừng trúc vẫn yên tĩnh như ngày nào, chỉ có tiếng bước chân của hai người là phá vỡ. Lý Ngạt đã đến trước, ngồi tựa vào tấm ván cũ, dáng người mảnh khảnh nhưng mắt lạnh như băng.
Hắn đẹp đến mức người khác có phần hít thở không thông khi nhìn thấy. So với nét đẹp của Lý Nhạt không thể so sánh.
Khi Lý Nhạt xuất hiện, không một tiếng gió. Hai người đối diện, khoảng cách chừng một trường kiếm, nhưng giữa họ là một vực thẳm mà không lời nào có thể phủ kín.
“Ngươi đến có mục đích là gì? Muốn biết người làm hại phụ mẫu sao? ” Lý Ngạt hỏi, giọng trầm như nước chảy ngầm. Hắn ta không đứng dậy. Trên mặt vẫn giữ nụ cười khẽ , nét mặt hắn dù cười nhưng chẳng có nổi niềm vui trong đáy mắt.
Lý Nhạt nắm chặt cán kiếm, mắt đen như mực, không khách sáo. “Ta muốn biết sự thật. Vì phụ mẫu, vì sao người lại làm như vậy?”
Lý Ngạt thở một tiếng dài, như thu lại tất cả hận thù trong ngực. Rồi, không vội vàng, hắn kể. Lời hắn nhẹ như cơn gió thoảng, nhưng từng chữ như mũi kim đâm xuyên vào tim người nghe.
” Người Lý Nhạt là một người có thế lực như vậy? Đã lâu rồi vẫn không điều tra được sự thật sao? Đúng là người nhà Lý….
” Hay ta kể cho người nghe một câu chuyện cũ … khi phụ thân ngươi ra ngoài bị thương. Người gặp mẹ ta một người đàn bà xấu số, bị thiên mệnh dập vùi.
Mẹ ta đã sinh ra ta . Bà ấy muốn sống, muốn che chở đứa con ấy.Nhưng bà không được nhận bất kì thân phận nào trong nhà họ Lý. Ông ta chỉ muốn giấu mẹ ta ở một nơi không ai biết.
Nhưng đúng là mẹ nào con nấy. Mẹ người cũng biết được sự thật. Bà ta đã đích thân đến nơi mẹ con ta ở. Khi bà ta về, mẹ ta đã treo cổ tự vẫn.
Ông đem ta về, nuôi nấng như con ruột, nói với mọi người rằng ta là con ruột của mẹ ngươi, để che dấu, để chôn vùi sự ô nhục đó.
Không ngờ mẹ ngươi lại có thể giả vờ xem ta như con ruột nhiều năm như vậy.Nhưng cuối cùng cả hai vẫn là cưng chiều người, cho người quản lý tất cả. Ta là một kẻ ăn chơi, một người bù nhìn trong nhà họ Lý…”
Giọng Lý Ngạt mềm đi, như người kể lại một chuyện bi thương đã quá quen.
“Ta đã làm những điều… để giữ mạng sống mình, để giành lại thứ họ đã nợ ta, nợ mẫu thân ta. Ngươi thấy hai người họ có đáng chết không? “
Lý Nhạt nhíu mày hỏi : ” Vậy hiện tại người ngươi muốn giết cuối cùng là ta phải không ? Năm đó ngươi vẫn chưa biết mẫu thân ngươi vì sao lại tự sát? Sao lại đổ hết tội lỗi cho mẫu thân ta?
Dù lý do gì họ cũng đã xem ngươi như con, có ơn dưỡng nhục. Ngươi không hỏi rõ đã giết họ …Lý Ngạt thực ra ngươi mới là người đáng chết.”
Lý Ngạt ném chén trà đến trước Lý Nhạt. Uống chén trà này xem như chúng ta chẳng có quan hệ gì , giết người cũng cảm thấy thoải mái hơn. Sao không dám uống, sợ ta hạ độc sao?
Lý Nhạt cầm tách trà đổ xuống nền đất như để tưởng nhớ đến … Hắn lên tiếng: ” Ngươi nên xuống dưới kính trà tạ lỗi với phụ mẫu ta.”
Ngón tay có phần hơi đau nhói. Trà không có độc, nhưng trên chén thì..
Lý Ngạt nhếch môi: “Ngươi định làm gì? Giết ta tại chỗ? Ta đã biết trước ngươi sẽ đến. Ta cũng đã biết ngươi không thể bỏ qua. Vậy thì… xuống dưới mà diễn màn hiếu tử với phụ mẫu ngươi.”
Bọn lính xông vào, rừng trúc trở nên hỗn loạn. Lý Nhạt không kêu gọi, không chờ đồng minh . Hắn lao như hổ vồ, kiếm ngời lóe giữa trời chiều. Chiêu nào cũng nhanh, lạnh và chính xác từng bước, từng nhát để nhanh chóng tiếp cận giết vị huynh trưởng nhà họ Lý này.
Những chiếc bóng áo giáp rơi xuống, tiếng kim loại va vào nhau, mùi máu, mùi rơm khô hoà lẫn. Những người hắn sắp xếp đi theo cũng tiến đến.
Lý Ngạt mỉm cười nhưng không lùi bước. Hắn dùng người chắn phía trước. Máu bắn vào y phục, mặt nhưng nụ cười lạnh vẫn không hề thay đổi.
Hắn hiểu rõ hôm nay một trong hai người nhà họ Lý phải có một người chiến thắng. Kẻ còn lại phải chết. Lý Nhạt từ nhỏ đã thông minh, võ công tài giỏi không phải là một kẻ dễ đối phó.
Rốt cuộc thì Lý Nhạt đã tiến đến và so chiêu được với vị huynh trưởng. Ánh sáng từ kiếm cả hai sáng lóe lên giữa rừng. Cả hai đều không có chút nhân nhượng nào, mỗi chiêu thức đều là muốn giết đối phương ngay lập tức.
Cuộc đọ kiếm kết thúc nhanh, đột ngột như một cơn giông. Lý Nhạt với một thế đoạt cơ, mắt sáng lên như lửa: kiếm chém thẳng, xuyên qua không gian, hai lưỡi thép kêu vang như tiếng trời rút. Lý Ngạt chống đỡ rồi gục xuống.
Một mũi kiếm sắc bén rơi vào cổ, nhưng điều tàn nhẫn hơn là nhát chém vào huyệt đạo. Tiếng “rắc” như khô gỗ đứt, Lý Ngạt gầm lên một tiếng nghẹn, cơ thể rung lên, kinh mạch như sợi dây bị cắt. Hắn mất đi sự điều khiển, ngã đổ …
Dù Lý Nhạt đã bị trúng độc, nhưng võ công của hắn cũng đủ đối phó với Lý Ngạt. Hắn cười chua chát bao năm khổ luyện, mưu kế rốt cuộc vẫn luôn thua người này. Dù là tình thương hay mọi thứ hắn đều bị thất bại so với người trước mặt.
Hắn vẫn cười, dù đau. Vị công chúa kia tuyển chọn những người cao thủ, nhưng người dưới trướng Lý Nhạt cũng nào phải kẻ tầm thường. Nhưng Lý Nhạt người chờ đó, độc của ngươi trên đời này không có thuốc giải. Ngươi sẽ sớm gặp ta dưới cửu tuyền mà thôi.
Lý Nhạt cúi thấp, kiếm vẫn dính giọt máu đỏ. Hắn biết việc này không hoàn toàn xóa được nỗi đau. Thay vào đó, hắn cất kiếm, giọng lạnh đến tận cùng: “ Ta sẽ không chết, chỉ có ngươi. “
Xung quanh, những kẻ sống sót đã rút lui, Lý Nhạt đứng giữa nền trúc tan tác, lòng vẫn rối bời, mắt nhìn chiếc ly sứ vỡ, nơi vẫn còn đọng lại vài vệt men màu lạ. Hắn biết: sự thật đã phơi bày, người nằm đó đã phải trả giá , nhưng việc trả thù không làm cha mẹ sống lại.
Không ai nói thêm lời nào. Trên mặt đất, Lý Ngạt thở yếu dần, kinh mạch đứt đoạn khiến hắn khó lòng sống sót . Một kết thúc cho cuộc đời chỉ có mưu mô, thù hận.
Trong tim Lý Nhạt, ngoài cơn giận, có một thứ khác khe khẽ trỗi dậy: trống rỗng. Hắn bước đi, nhưng bước chân lại có phần nặng nề. Cuối cùng người gục ngã xuống , chút sức lực cuối cùng hắn đã dồn hết cho trận chiến sinh tử này.