Chương 4: Sư phụ rời đi
Lại thêm 5 năm nữa trôi qua, ngọn núi vẫn sừng sững chống chọi với những cơn bão tuyết ập đến . Trong Viện Tâm Thức, sự phụ ngồi trên chiếc ghế cao .Trên bàn có giấy, bút ,nghiên mực được sắp xếp gọn gàng.
Gương mặt người so với nhiều năm trước lại hầu như không hề thay đổi. Ánh mắt lạnh pha chút ánh sáng khiến người ta thấy chói mắt. Bạch Hàn Dương, Hàn Vân, Hàn Tuyết đứng phía dưới.
Ánh mắt nhìn đến Hàn Dương : “ Ta sẽ rời khỏi núi một thời gian, con chăm chỉ luyện tập, chăm lo sư muội. Đợi sư phụ về..”
Ánh mắt tiến đến người Bạch Hàn Vân chỉ nói: “ Con đợi sư phụ, không được làm theo ý mình..”
Lần đầu tiên Bạch Hàn Tuyết cảm nhận cái gì là cái lạnh cắt da thịt rơi trên đỉnh đầu.
Không một tia ấm áp từ đôi mắt Bạch Hàn, cứ nhàn nhạt nhìn vào cô gái nhỏ năm xưa : “ Bạch Hàn Tuyết, con không được “… rồi lại do dự nhìn nàng lần nữa : “ Không được phụ người con mang ơn”.
Nàng đứng dậy thực sự không vững nữa rồi. Từ xưa nàng tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng đối với Bạch Hàn Vân, Bạch Hàn Dương đều tôn kính.
Vì dù sao hai người đã nuôi nàng từ nhỏ, mang nàng về từ giá lạnh của núi tuyết. Nhưng sao sự phụ lại luôn có thành kiến với nàng.
Hay sự phụ tiên đoán được nàng sẽ làm hại sư tỷ, sư huynh ? Nàng không thể hiểu nổi , có thể trái tim nàng sắt đá thế nào.
Nhưng đối với Hàn Vân tuyệt nhiên cũng không bao giờ nghĩ đến hại người . Sư phụ người có phải đã quá thương sư tỷ mà nghiêm khắc đến đau lòng với nàng không…