Chương 27 : Hội ngộ Đường Kinh
Đường Kinh sôi nổi, nhộn nhịp. Thân ảnh ba thầy trò thu hút ánh nhìn của những người đi đường. Đường Kinh không thiếu nam thanh nữ tú. Nhưng khí chất toát ra của ba người vẫn vô cùng đặc biệt.
Hàn Vân sau nhiều năm chưa ra khỏi núi tuyết. Nay nàng nhìn thấy Đường Kinh cũng không khỏi mang tâm hồn thiếu nữ .
Nàng thấy gì cũng muốn chạm vào một chút, lại muốn mua mọi thứ. Hàn Dương nhìn thấy cũng không khỏi mỉm cười trước sự hồn nhiên của sư muội.
Ánh mắt Bạch Hàn như phủ một lớp sương mờ ảo. Trông vừa có vẻ nhìn nhưng lại có vẻ chẳng quan tâm.
Với võ công của Bạch Hàn không khó phát hiện phía sau đã có người theo. Hắn đã theo họ từ lúc cả ba bước vào cổng thành Đường Kinh.
Bạch Hàn xoay người lại, nhưng người đi theo không hề hoang mang. Hắn chỉ chấp tay chào cần thận rồi lên tiếng:
“ Bach Hàn tiên sinh, công tử nhà ta lúc trước có đến núi xin gặp một lần. Nhưng công tử không có duyên gặp mặt. Nay tiên sinh xuống núi, thật lòng muốn mời tiên sinh đến phủ một chuyến.
Chân công tử nhà ta không tiện đi lại. Người cũng đang lo việc trong nhà nên không đích thân đến bái kiến và mời tiên sinh. Rất mong người lượng thứ và nể tình mà đến quý phủ.”
Hàn Dương, Hàn Vân liền hồi tưởng đến vị công tử đến núi cách đây nhiều năm. Khí chất của hắn quả thật không thể xem thường.
Bạch Hàn mặt không đổi sắc: “ Hiện ta đang có việc riêng cần giải quyết. Sau khi xong việc ta chắc chắn sẽ đến quý phủ làm khách. Người có thể về báo công tử cứ lo việc nhà, ta sẽ có dịp hội ngộ cùng công tử.”
Chưa biết cư xử sao, nhưng người đi theo sau cũng nói lời cảm tạ rồi rời đi. Hàn Vân lòng nhen nhóm một tia hy vọng có thể tìm gặp được Hàn Tuyết. Bỗng giật mình khi sư phụ đưa mắt nhìn.
“Con sẽ gặp được người cần gặp, ta không thể ngăn được. Nhưng con hãy cẩn thận nên tránh tiếp xúc quá thân với tiểu sư muội …Con khiến ta quá lưu tâm.”
Hàn Dương, Hàn Vân nhìn nhau không nói lời nào nhưng đều ngầm hiểu ý. Hai người chỉ biết thở dài tỏ vẻ không hiểu nổi sư phụ.
Tuỳ tùng về báo tin Đường Vận chỉ cười gật đầu. Bên cạnh Hàn Tuyết vẫn đang đứng mặt lạnh nhưng trong lòng nàng không hiểu cảm giác gì. Nàng vừa muốn gặp sư tỷ cũng vừa không muốn.
Hàn Tuyết nhìn Đường Vận: “ Người mời sư phụ ta đến được rồi. Công tử xem như ta đã hoàn thành việc của mình”.
Đường Vận lại nhướn mày : “ Ta giúp cô gặp đại huynh, sư tỷ và cả..Sư Phụ. Giờ cô lại nói cứ như cô giúp ta vậy.”
“ Ai giúp ai chứ? Công tử rõ ràng muốn gặp sư phụ ta hơn. Còn ta gặp cũng được, không gặp cũng được không có gì quan trọng.”