Chương 35 : Mẫu thân lâm bệnh
Ta bước vào phòng, cánh cửa khép lại sau lưng, như chắn ngang ta với thế giới ngoài kia.Thế giới của những kẻ được xem là người thân nhưng chỉ chờ ta sơ sẩy để giẫm nát.
Trên giường, mẫu thân ta nằm đó. Sắc mặt bà xanh xao, đôi môi khô khốc, mỗi hơi thở như lưỡi dao cắt qua lòng ta.
Ta là người xuyên không, lý ra không nên yếu mềm với thứ tình thân giả dối nơi cổ đại này. Nhưng mẫu thân lại là ngoại lệ .
Người phụ nữ này đã thật lòng thương yêu ta. Dù ta biết bản thân mình không phải là con gái của bà. Nhưng đã chiếm lấy thân xác người. Thì ta cũng phải bảo vệ những thứ mà người chủ này muốn bảo vệ.
Ta quỳ xuống bên giường, cầm lấy tay bà. Tay lạnh đến mức khiến lòng ta run rẩy.
“Mẫu thân, người làm sao lại thành ra thế này?” Giọng ta nghẹn lại nơi cổ họng.
Ánh mắt bà mở ra, yếu ớt nhìn ta, trong ánh mắt là sự đau lòng không thể che giấu.
“Nguyệt nhi…” Bà gọi tên ta, giọng như gió thoảng, “Mẫu thân không sao. Chỉ là… bệnh cũ tái phát thôi…”
Ta cắn chặt môi dưới, suýt bật cười. Bệnh cũ? Ta không phải người của thời đại này nhưng cũng biết rõ loại “bệnh cũ” này là gì ?
Chính là những thủ đoạn ngấm ngầm, thuốc độc bỏ nhỏ từng ngày, bào mòn sức lực của người phụ nữ cổ đại khốn khổ này. Đây không phải bệnh, đây là sự mưu sát từ từ.
Ta ghé sát bên tai bà, giọng nói hạ thấp:
“Mẫu thân, con không muốn làm con rối trong tay bọn họ nữa.”
Nước mắt bà rơi, đôi mắt ươn ướt khẽ lắc đầu.
“Nguyệt nhi, Hạ gia này… đâu phải nơi con muốn … Nếu con phản kháng, bọn họ sẽ không chỉ ép hôn mà còn hại con.”
“Nhưng nếu cứ tiếp tục nhún nhường, thì người sẽ chết, còn con sẽ bị gả cho một người mình chẳng yêu thương. Mà hắn cũng không yêu con. Vậy có khác gì bị giam cầm ở một Hạ Gia thứ hai? ”
Ta khẽ siết tay mẫu thân, giọng nói bình tĩnh lạ thường. ” Mẫu thân… con không thể chết ở nơi này, cũng không thể để người chết.”
Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt hơi sững lại, như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của ta.Có lẽ là sự xa lạ, cũng có thể là sự cứng rắn khác thường.
“Nguyệt nhi…”
“Người hãy tin con.” Ta nói khẽ, ánh mắt sáng lên trong đêm. “Con đã sớm tính toán rồi. Người phải dưỡng bệnh, còn con… sẽ tìm cách đưa người rời khỏi Hạ gia.”
Ta nói nhỏ, từng chữ một, như thể đang thôi miên chính mình.
“Con biết rõ trong phủ này có bao nhiêu người muốn con và mẫu thân không thể sống. Nhưng chỉ cần có tiền, có người chịu giúp, con sẽ tìm được lối ra.”
Mẫu thân run rẩy nắm tay ta, trong mắt có nước nhưng cũng có hy vọng.
“Chỉ là…” Ta ngước mắt nhìn qua rèm trúc, giọng nhẹ như gió. “Trước khi rời khỏi nơi này, con cần phải biết chắc chắn bà ta có phải là người hại Hạ Nhi. Nếu con rời đi mà không biết, con sẽ sống cả đời trong lo lắng.”
Mẫu thân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống. Ta biết bà hiểu, nhưng không dám nói.
Ta nhẹ giọng an ủi:
“Mẫu thân, người yên tâm. Con không phải cô gái yếu đuối ngày trước nữa đâu. Dù phải chơi cờ với lang sói, con cũng không sợ.”
Ta sẽ không để bản thân bị ép gả, cũng không để mẫu thân chết dần chết mòn trong căn nhà này. Ta đến thế giới này, chẳng phải để làm con rối cho họ bày trò.
Đêm nay, ta sẽ bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ. Dù ngọc nát đá tan ta cũng muốn đấu với bọn chúng một trận ra trò. Ta muốn sóng yên biển lặng sống qua ngày nhưng chính các người đã ép ta.

