Chương 82 : Phong ba không ngừng
Trong căn biệt viện cũ, cánh cửa đá lại mở ra một lần nữa. Bạch Hàn cùng Lý Nhạt, Hàn Tuyết bước vào. Ánh đèn dầu leo lét soi gương mặt họ, mỗi người một nỗi niềm, nhưng chung một quyết tâm.
Hàn Dương gần như lao đến, quỳ gối hành lễ, giọng nghẹn lại:
“Sư phụ, người rốt cuộc cũng trở về.”
Ánh mắt Bạch Hàn lướt qua căn phòng, dừng lại nơi Hàn Vân đang nằm trên giường. Khuôn mặt nàng tái nhợt, môi tím tái, từng hơi thở yếu ớt như bị gió đông cuốn đi. Hoắc Tư nằm kế bên, mạch tượng rối loạn, thân thể cũng chẳng khá hơn là bao.
Lý Nhạt ngồi xuống bên giường, đôi mắt sáng rực quyết tâm:
” Hoắc Tư… ta đã lâu rồi không gặp huynh. Ta không còn nhiều người để tâm sự nữa. Phải tỉnh dậy chúng ta cùng dạo giang hồ một phen…”
Bạch Hàn lấy ra dược hòm, từng ngón tay bình tĩnh mà kiên định. Chàng phối hợp cùng Hàn Tuyết, hai thầy trò bắt đầu châm cứu, áp chế độc tố, còn Lý Nhạt nghiền nát mấy vị dược quý, hòa vào máu rắn đen mà chàng đã tìm được trên đường. Thứ độc kia vốn khó giải, nhưng ba người liên thủ, cơ hội sống lại được nhen lên như lửa trong gió.
Hàn Vân khẽ mở mắt, nhìn thấy Hàn Tuyết ngồi cạnh mình. Nụ cười nhợt nhạt hiện ra:
“Muội… đến rồi.”
Hàn Tuyết nắm chặt tay nàng, gật đầu, nàng không thể lạnh lùng được với Hàn Vân:
“Vâng, muội sẽ ở đây .Muội không phải là người hại tỷ, muội là người sẽ cứu tỷ” Bạch Hàn, Hàn Dương trong lòng đều hiểu khúc mắc này của Hàn Tuyết. Có lẽ chính Bạch Hàn đã gây ra…
Bên ngoài biệt viện, tuyết rơi lất phất, bóng đêm dày đặc. Một cặp mắt lạnh lẽo đang dõi theo. Tin tức Lý Nhạt vào thành đã truyền tới tai Lý Ngạt.
Trong điện của Đường Như công chúa, Lý Ngạt khoác hắc y, giọng trầm trầm:
“Cơ hội đã đến. Nếu Lý Nhạt còn sống, ta chẳng bao giờ có ngày yên ổn. Công chúa, người muốn hắn chết, ta cũng muốn. Ta sẽ trực tiếp gửi thư nói về cái chết của phụ mẫu. Hắn nhất định sẽ đến. ”
Từ lâu hắn đã biết vị công chúa trước mặt hắn hận đám người Lý Nhạt tận xương tuỷ. Mượn thế lực lớn này đối phó với Lý Nhạt để khỏi phí quá nhiều công sức . Cơ hội thành công chắc chắn sẽ cao hơn.
Đường Như khẽ nhướng mày, đôi mắt đẹp nhưng lạnh như gươm nhìn người trước mặt. Hắn đẹp thật nhưng độ ác nàng và hắn không phân định được:
“Ngươi chỉ có một cơ hội, Lý Ngạt. Nếu thất bại, kẻ chết đầu tiên chính là ngươi.”
Trong khi đó, phủ Đại hoàng tử Đường Vận chìm trong ánh đèn tang lễ. Khói hương bay lượn, Hoắc Yến đã chết. Tin tức truyền ra vì công chúa quá thương tâm cho Hoắc Tư trúng độc . Vì ca ca của mình nàng tự tử…
Đường Vận khoác áo tang, nhưng ánh mắt hắn lóe lên mưu toan. Hắn nhìn thi thể thê tử, rồi khẽ khép mắt, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện nơi khóe môi:
“Hoắc Yến… cái chết của nàng sẽ mở đường cho ta. Chỉ cần loại bỏ những kẻ ngáng chân, ngôi thái tử nhất định thuộc về ta. Đường Lân cũng đã chết , phụ vương đã không còn ai thừa kế ngai vàng nữa rồi. Đến lúc đôi chân này của ta nên hồi phục.”
Gần rạng sáng, trong biệt viện, Bạch Hàn cuối cùng cũng thu kim châm. Làn khói bạc bốc lên từ lò thuốc. Sắc mặt Hàn Vân đã hồng hào hơn một chút, Hoắc Tư vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Dương siết chặt tay Hàn Vân, đôi mắt rưng rưng.
“Từ nay, ta sẽ không để bất cứ ai khiến nàng đau khổ nữa.”
Ngoài cửa sổ, tiếng gió gào thét. Trong lòng mỗi người đều hiểu, đây mới chỉ là khởi đầu cho một trận cuồng phong lớn hơn, khi Đường Kinh sắp có những trận phong ba không ngừng.