Chương 75 : Gặp lại nhau

Người đến báo tin thất quái không giết được một tiểu cô nương như Hàn Tuyết. Còn Bạch Hàn bị thương đã rơi xuống vực. Tin tức này cũng không làm Đường Như yên tâm chút nào. 

Rõ ràng là dùng rất nhiều tiền để tìm được nhiều cao thủ như vậy, rốt cuộc lại chắng ra làm sao? Xuân Thanh đứng bên cạnh an ủi:

“ Công chúa người yên tâm, hiện tại Bạch Hàn đã bị trọng thương. Dù hắn có còn sống khi rớt xuống vực . Chắc chắn rằng cơ thể đã bị tổn hại.

Hàn Tuyết thì với võ công của nàng ta không đáng lo. Hẳn là hai người sẽ có ngày muốn quay lại Đường Kinh ta tìm người chặn giết. Chắc chắn hai người họ khó thể sống sót.”

Đường Như dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn Xuân Thanh : “ Nếu để hai người họ dưỡng thương tốt, sức lực hồi phục quay lại Đường Kinh. Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ đối phó với bổn công chúa thế nào?

 Chặn giết sao? Rõ ràng đã phái đi rất nhiều cao thủ nhưng không giết được . Lần sau ngươi có dám chắc đám người vô dụng trong tay ta làm được trò trống gì không? Thật là vô cùng phiền phức. 

Chẳng phải còn hai đệ tử tên Bạch Hàn muốn cứu trong Đường Kinh sao? Để ta xem có thể giữ bọn họ để khiến hai người kia phải chịu uy hiếp. Vừa hay tiêu diệt hết cả bọn, không phải dây dưa cho bổn công chúa thế này .” 

“  Đám người đó, người nói chúng quay về Đường Kinh dưỡng thương cho tốt. Ngày sau chắc chắn cần dùng đến.”

 “ Công chúa sao không để bọn chúng chặn dưới chân núi tuyết . Hai thầy trò bọn họ hẳn sẽ lên núi. Nhân lúc họ bị thương có thể bắt gọn. “

“ Ta nghĩ ra cách thích hơp hơn, cho bọn chúng sống thêm thời gian nữa. Ta muốn xem họ luyện ra được tiên đơn diệu dược gì ?”

Bạch Hàn đã đến dưới chân núi tuyết, khung cảnh quen thuộc trước mắt hắn. Một thân ảnh cũng hiện ra . Thì ra nàng vẫn đợi người dưới chân núi tuyết.

Thâm tâm nàng sợ rằng sư phụ bị thương có thể bị người khác vây đánh. Dù võ công nàng không tốt, nhưng vẫn muốn cùng người chiến đấu.

Dù sao chỉ một mình nàng việc luyện thuốc cũng vô cùng khó khăn. Có lẽ đây là lời nói biện hộ trong lòng nàng. Sư phụ đã có vị trí trong tim nàng rồi.

“ Sư phụ ..” Nàng muốn nói gì đó lại thôi. Nhìn sắc mặt người nàng đoán rằng hẳn bị thương không hề nhẹ. Bạch Hàn nhìn nàng một lượt ,chỉ là muốn xem trên người nàng có bị tổn hại gì không? 

Nhưng hắn chỉ buông câu nói rất nhẹ nhàng : “ Về nhà thôi.”

Lý Ngạt hắn vẫn ngồi nghe mỹ nhân đàn hát, uống rượu không ngừng. Người bên cạnh rót rượu lại nói:

“ Người cho nhiều manh mối như vậy, có lẽ thời gian không lâu đệ đệ của người sẽ điều tra ra được.”

Hắn cười ma quái : “ Ta muốn hắn biết, để đến tìm ta. Ta muốn xem hắn sẽ làm gì được. Ở Đường Kinh này vẫn chưa thấy việc gì vui vẻ. Ta muốn hắn đến đây để chơi với ta một chút. “

“ Nếu không phải biết tính quái gỡ của chủ nhân từ trước . E rằng ta sẽ cho rằng người bị điên…Nhưng không biết tiểu đệ người có mạng đến Đường Kinh không? Người của chúng ta quá nhiều nhân tài, giỏi võ công lại mưu mô. Ta sợ rằng người này…”

“ Đệ của ta cũng không phải kẻ ngốc, nào phải hạng tầm thường . Người là quá xem thường hắn rồi. Ngươi tự phạt một ly đi. Ta thật muốn xem đệ ấy phá vòng vây để trở lại Đường Kinh. Ta rất mong chờ biểu hiện của đệ. Lý Nhạt ngươi không được làm ta thất vọng.”

Tiếng cười người đó giễu cợt vang vọng khắp nơi. Chỉ là ở một nơi nào đó Lý Nhạt cảm thấy lòng người lạnh lẽo.

Ánh mắt lộ nỗi đau thương chưa dứt. Tảng băng nhỏ có lẽ ta sắp thành một tảng băng như nàng rồi. Không biết chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau nữa không.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *