Chương 72 : Tang gia 3
Lý Nhạt nhờ quản gia lo mọi chuyện trong nhà. Hắn muốn đích thân đến tìm Bạch Hàn. Năm ngày chắc bọn họ có thể gặp ở thị trấn nhỏ gần Lý gia. Vậy trong vòng khoảng mười ngày Bạch Hàn có thể đến tận nơi xem xét bệnh tình.
Năm nay mùa đông không ngờ lại đến nhanh hơn một cách bất thường. Tuyết rơi ngày càng nhiều, cái lạnh khiến người và cả gia súc đều vô cùng khó chịu. Thời tiết thay đổi, thế sự luân chuyển không thể do con người có thể dự đoán trước được.
Hàn Dương vẫn luôn luôn bên cạnh nàng. Gương mặt nàng được bao phủ lại toàn bộ. Hắn hận lúc đó không đi cùng nàng. Không có năng lực bảo vệ nàng.
Thời tiết lạnh nàng phải chịu nổi đau cắt xé của vết thương chưa lành. Độc tính ngày ngày vẫn hành hạ , người ngày càng gầy đi. Mỗi khi nhàn nàng hắn lại quặn đau từng cơn trong tim.
Thế giới này nếu có công bằng sao ? Người phải chịu nổi tổn thương lại là nàng? Hàn Vân từ nhỏ đã trong sáng, giúp người trị bệnh. Nàng đã cứu Hàn Tuyết, mang lại ánh sáng ấm áp trong thế giới của hắn.
Một người dịu dàng, lương thiện, … Mà kết quả lại như vậy? Hắn tự hỏi lòng, có phải lúc trước sư phụ không cho nàng cứu sư muội Hàn Tuyết ? Khi nàng làm việc ấy nên số mệnh nàng đã gặp bất trắc không? Không ít lần hắn tự hỏi lòng mình sao lại có suy nghĩ như vậy?
Hàn Tuyết cũng lo lắng ,đau khổ như hắn hiện tại. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút gì đó không thông suốt. Chỉ cần thấy nàng đau, bản thân lại đưa hết nguyên nhân cho Hàn Tuyết. Phải hắn chính là tiểu nhân. Vì nàng mà hắn sinh lòng oán hận.
Trên đường đi, Bạch Hàn và Hàn Tuyết cưỡi ngựa không ngừng. Chỉ nghỉ ngơi ăn uống lại lên đường. Buổi tối chỉ chợp mắt rất ít, sau đó khi tờ mờ sáng lại tiếp tục đi .
Dọc đường quả thật vô cùng thông suốt, yên tĩnh đến mức Hàn Tuyết cảm giác được sự nguy hiểm. Trực giác nàng là làm sao vây?
Đến một quán trà nhỏ ven đường ,cả hai đến ngồi nghỉ chân. “ Tiểu nhị cho ta một ấm trà , hai cái màn thầu.”
“ Xin đợi một chút, có ngay đây.”
Là người hành y lâu nay. Bạch Hàn và Hàn Tuyết đều ngửi được một mùi máu tanh quanh đây. E rằng không ít người đã chết ở nơi này.
Quán trà này không thể dừng nghỉ được rồi. Cả hai thầy trò nhìn nhau hiểu ý. Liền nhanh chóng đến phía trước lấy ngựa phóng đi.
Người bên trong cười nhạt : “ Đúng là chạy nhanh thật. Nhưng như vậy thì khinh thường thất quái bọn ta quá rồi. Chạy được một lúc con ngựa của Hàn Tuyết đột nhiên phát điên, liên tục hất văng nàng ra. Ngựa của hắn cũng vậy.
E rằng những con ngựa này đã bị giở trò. Qua mắt được hắn nhanh như vậy, đúng là đám người này có bản lĩnh không nhỏ.
Bạch Hàn nhanh chóng dùng khinh công bay đến kéo được Hàn Tuyết xuống dưới ngựa . Nàng bất lực nhìn hai con ngựa chạy tán loạn rồi sủi bọt mép mà chết.
Phía sau liền vang lên những giọng nói giễu cợt : “ Danh xưng của Bạch Hàn tiên sinh đúng là phải suy nghĩ lại. Ngựa bị người khác hạ độc cũng không hay biết.”
Người tiếp liền cười ha hả lên tiếng : “ Sao ngươi lại trách họ được, chỉ trách chúng ta quá tài giỏi. “
Bạch Hàn nhìn bảy người phía trước. Tất cả đều cao lớn khác thường , chỉ có một người giả làm tiểu nhị là thân hình nhỏ giống người bình thường. “ Chỉ là hai người bọn ta mà làm phiền đến cả thất quái đúng là vinh hạnh vô cùng.”
“ Hàn tuyết với võ công của con chỉ có thể động thủ ngang bằng với tên tiểu nhị. Con có thể tranh thủ phóng mê hương trên người để giải quyết hắn. Những người còn lại ta sẽ đối phó. Ta và con sẽ gặp lại thị trấn nhỏ phía trước. “
“ Nhưng sư phụ cả 6 người đó võ công không phải tầm thường. Ta.. “ “ Sư phụ của con cũng nào phải tầm thường.”
Đôi mắt người nhìn nàng có sự cương quyết, trong giọng nói là sự tự tin, cùng với lòng chở che muốn bảo vệ cho nàng lúc này. “
“ Sư đồ tình thâm gì chứ, hôm nay cùng nhau xuống dưới hoàng tuyền rồi trò chuyện sau đi..”