Chương 70: Tang gia 1
Phương Tĩnh ngồi uống rượu gương mặt không một chút thay đổi. Nhưng người bên cạnh hắn lâu nay vẫn đeo mặt nạ nhìn rõ tâm trạng chủ nhân không được tốt.
“ Chủ nhân thuộc hạ không hiểu? “ Phương Tĩnh nhìn hắn cười nhàn nhạt: “ Ngươi không hiểu vì sao ta lại đưa thuốc cho Hoắc Yến? Cô ta hầu như không tiếp cận được với đại hoàng tử.”
“ Chủ nhân sáng suốt.”
“ Ta cũng chỉ là người, không thể lo lắng mọi việc đều chu toàn. Ta chỉ có thể đánh cược, thỉnh thoảng ta cũng muốn xem một vài vỏ kịch hay để đỡ nhàm chán. Cô ta có sự trợ giúp của tên họ Lý có thể sẽ có cách. Dù cô ta hay đại hoàng tử bị ảnh hưởng thì đều có kịch để xem. “
Điều ta quan tâm chỉ là làm sao cho đám hoàng tộc chết từng người một . Còn tên hoàng đế kia nhìn lần lượt những đứa con của mình chết đi. Hắn có cảm thấy thống khổ rồi bệnh mà chết không? Ta vô cùng mong chờ kết cục của hắn.”
“ Vị thuốc người cho tam hoàng tử Đường Lân…” “ Đúng là có thể giữ mạng cho hắn nhưng cũng sẽ làm cho hắn đúng vào thời gian đó phải chết. Không có cách nào chữa trị. Hắn chỉ có thể trách mình sinh ra làm con của tên hoàng đế kia .”
“ Hiện tại chắc chỉ còn mỗi công chúa Đường Như tương đối nhàn rỗi. Nàng ta chỉ vừa bị doạ một trận. Thật không đủ thoả mãn lòng ta. Ta phải nghĩ cách tặng cô công chúa này một hậu lễ.”
“ Công chúa xin thứ tội”. “ Chỉ việc rót trà cũng không xong, vô dụng như vậy. Hay là tự kết liễu đi. “ “ Công chúa xin tha mạng. “ “ Lôi ra ngoài đánh cho đến chết đi, phiền quá đi mất.”
“ Công chúa người đang phiền muộn việc sư đồ họ Bạch sao? “ “ Ta ở trong cung nhưng cũng biết võ công của bọn giang hồ này rất khó đối phó. Nếu bọn chúng sống quả là ta ăn ngủ không yên.”
“ Hay công chúa đến phủ đại hoàng tử nhờ người tương trợ. Nghe tin báo về Bạch Hàn cùng đồ đệ đã ra khỏi thành. Chắc chắn hai người họ là tìm thuốc chữa trị cho Hàn Vân. Tìm người không cho bọn họ có thể quay trở lại Đường Kinh là được.”
“ Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng. Ngươi đã nhìn thấy võ công của tên họ Bạch đó. Những tên bình thường e rằng không phải là đối thủ. “
“ Xuân Thanh biết võ công của họ rất cao. Nhưng trừ khi là thần tiên giáng thế. Nếu không cũng sẽ không địch nổi lại người đông. “
“ Ngươi nói cũng có đạo lý. Vậy thì ta hãy tìm thật nhiều người có năng lực bày thiên la địa võng trên đường đi của bọn chúng. Ta không tin hai người đó có thể sống sót.”
“ Đi thôi, chúng ta đến phủ của ca ca yêu quý của ta một chút. Xem thử huynh ấy có giúp được ta phần nào không?”
Lý Nhạt ngồi đối diện với người có vẻ xinh đẹp trước mặt. Hắn có phần kinh ngạc vì người này xưa nay đều không thích lộ diện. Sao nay hắn lại đến Đường Kinh.
Lý Ngạt chủ động rót tách trà đưa cho hắn. “ Huynh trưởng đã rất lâu rồi không gặp đệ. Đúng là lâu ngày không gặp. Đệ vẫn vậy không thay đổi.”
“ Ý ca là gì?” “ Vẫn dáng vẻ đáng ghét cao ngạo ra vẻ như xưa. Không hiểu sao cha mẹ lại chiều đến như vậy? Giao tất cả sản nghiệp cho đệ quản lý.”
“ Huynh trưởng lâu nay không lo chuyện Lý gia. Ta tưởng huynh đang du sơn ngoạn thuỷ ở đâu rồi, không còn để ý đến Lý Gia nữa.”
“ Nhà vẫn là nhà , dù người nhà có đối xử với ta thế nào? Ta cũng muốn quay lại.” “ Nhìn đệ vẫn khoẻ mạnh, ta cũng an lòng. Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại nhiều. Giờ ta có việc, tạm biệt đệ tại đây.”
Người vừa đi, lão chưởng quầy nhận được thông tin sắc mặt đại biến đổi. Lập tức chạy đến bên Lý Nhạt. Thiếu chủ lão gia phu nhân ở nhà đã … Lý Nhạt bật người đứng dậy: “ Ngươi nói cái gì nói cho rõ. “
“ Bên lão gia phu nhân truyền tin tới , hai người họ đều bị bệnh nặng. E rằng khó qua khỏi, mong thiếu chủ về gặp..”