Chương 60: Nguy nan trùng trùng
Hoắc Tư độc trong người có lẽ đã phát tán. Hắn sắp không cầm cự nỗi. Một mũi tên sắc nhọn cắm vào tay hắn. Mũi tên tiếp theo là cắm vào chân. Hoắc Tư không ngờ có một ngày mình phải chật vật thế này. E rằng Bạch Hàn hay Lý Nhạt cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hắn như hiện tại.
Những sát thủ đã ngừng phóng tên. Đường Ngọc đứng trước Hoắc Tư lên tiếng : Hoàng tử ai cũng vì chủ nhân của mình. Ta đành phải chọn cách này, mong người xuống suối vàng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Thanh kiếm đâm xuyên ngực Hoắc Tư.
Hắn sức cùng lực kiệt, chỉ hỏi : ” Trong bức thư có cũng có độc sao? ” Đường Ngọc nhíu mày hắn không ngờ ngay cả bức thư cũng Phương Tĩnh gửi đến cũng hạ độc. Tên này quả thật vô cùng nham hiểm.
Hắn muốn giết bằng được vị hoàng tử này. Chất độc mà Đường Ngọc tẩm vào trong cung tên cũng do phương Tĩnh mang đến. Rốt cuộc thù sâu thế nào, hắn nhất quyết giết hoàng tử Tây Kinh như vậy? Không hề cho người này một lối thoát nào?
Một giọng điệu mang sự tức giận của một người có dạng hay cười. Trong rừng trúc vang lên tiếng người vọng đến : “ Ngươi dám ?”
Lý Nhạt cầm một chiếc quạt mắt lộ sát khí. Hắn nhìn thanh kiếm trên tay Đường Ngọc vẫn chưa rút ra trên người Hoắc Tư. Chiếc quát trong tay hắn bay ra buộc Đường Ngọc buông lỏng tay khỏi kiếm. Nếu chậm một khắc có lẽ tay của hắn cũng bị đứt lìa.
Hoắc Tư nhìn Lý Nhạt cười cười : “ Ngươi đến trễ quá, bộ dạng này của ta có làm ngươi buồn cười lắm không?” Hoắc tư nói xong rút thanh kiếm máu tuôn ra . Hắn cười đến mức ngây ngốc, ngay cả kiếm cũng có độc.
“ Bị trúng đến ba lần, ngươi xem Lý Nhạt , ta được người khác vô cùng xem trọng . E rằng hôm nay không để mạng lại nơi này có lẽ người đó sẽ thất vọng lắm.”
“Ngươi im lặng rồi tự điểm huyệt đạo cầm máu và tránh độc lan ra đi. Ta xử lý đám người này xong sẽ mang ngươi về chữa lành lặn.”
Chiếc quạt bay lượn tứ phía nhanh đến nỗi những tử sĩ bên cạnh Đường Ngọc không kịp chớp mắt đã chết mà không biết lý do.
Đường Ngọc suy đoán một mũi kiếm của hắn, cộng với những chất độc Phương Tĩnh cho chắc chắn đủ giết được Hoắc Tư.
Hắn ra hiệu cho người phóng tên, sau đó dùng khinh công để chạy thoát. Trong rừng những thủ hạ theo Lý Nhạt đã đến. Hắn chỉ nói : “ Giết hết , đem mũi tên có chất độc về cho ta.”
Lý Nhạt dùng khinh công mang theo thân thể nặng nề không thể động đậy nổi của Hoắc Tư đi. Hắn hiểu rõ không thể day dưa cùng bọn người này. Chỉ muốn nhanh chóng mang Hoắc Tư về chữa trị.
Hàn Tuyết nhìn thấy sư phụ bước đến. Lòng nghĩ không lẽ sư phụ theo mùi của phấn trong túi hương nàng rãi mà đến đây. Bạch Hàn hành lễ với công chúa. Đường Như ngạc nhiên hỏi: “ Ta có dùng thư để mời một người đến, nhưng hình như không có Bạch cư sĩ?”
“ Phương thần y có việc vô cùng quan trọng. Nhưng vẫn nghĩ công chúa ra khỏi Đường Kinh sợ sẽ có nguy hiểm gì. Nên liền nhờ ta thay người đến xem công chúa.”
Đường Như lập tức liếc nhìn Xuân Thanh ra hiệu cho người trong cung xem Phương Tĩnh đang ở đâu? Nàng vô cùng tức giận không ngờ tên này lại nhờ Bạch Hàn tới.
“ Ta xin nói thẳng, lòng ta vô cùng muốn có được Địa Lan Chi từ Phương thần y, nhưng hiện tại lực bất tòng tâm. Hy vọng Bạch cư sĩ có thể giúp ta lấy được thảo dược này.”
“ Địa Lan Chi trong tay người nào sẽ do tự người đó quyết định. Làm sao ta có thể tìm cách lấy được. Mong công chúa thứ tội, ta không thể làm được việc này.”
Đường Như cười nói :” Ta đã mời Hàn Vân cô nương đến một nơi ,nếu ngày mai không có được Địa Lan Chi. Ta thực sự không thể bảo vệ cô ấy được. Mong Bạch cư sĩ và Hàn cô nương cố gắng tìm cách.”
Bạch Hàn nhìn Hàn Tuyết xong lại nói với công chúa : “ Ta và đệ tử sẽ nghĩ cách. Hiện tại xin công chúa hãy cho người bảo vệ chu toàn cho Hàn Vân đệ tử của ta.”
Bạch Hàn và Hàn Tuyết vừa định rời khỏi. Quân lính ngăn lại nhưng công chúa liền cười nói: “ Ta tin vào Bạch Hàn tiên sinh. Các ngươi không được vô lễ với cư sĩ và Hàn cô nương. Để họ đi.”
Hàn Vân bị bịt mắt, trong bóng tối nàng lại lờ mờ nghe đươc tiếng đánh nhau vô cùng dữ dội bên ngoài cửa. Không lẽ có người đến tìm cứu nàng rồi, hay lại là những tên muốn bắt nàng .
Hà cớ gì phải bắt nàng ? Tiếng cửa mở ra, một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi nàng. Nàng chìm trong một giấc mộng dài đau đớn không thể khóc lên thành tiếng.