Chương 21 : Gặp lại người xa lạ
Đường Vận ngồi trong thư phòng viết chữ, nghe tiếng bước chân liền ngẩng mặt. Bước chân tiến đến : “ Chủ tử có người muốn gặp.”
Đường Vận nụ cười như ẩn hiện trên khuôn mặt : “ Người nhanh đến vậy sao? Cho vào đi.”
Đường Chân ngạc nhiên: “ Chủ tử biết là ai sao? Đâu phải ai người cũng muốn gặp.”
Đường Vận cười : “ Người bớt nhiều lời, chẳng phải là vị tiểu nha đầu năm nào với gương mặt lạnh như băng tuyết trên núi sao?, Người mời cô nương đến phòng tiếp khách đi, ta sẽ đến ngay.”
Đường Vận vào phòng thấy một vị cô nương, gương mặt này so với năm xưa không có nhiều sự thay đổi. Chỉ là nét mặt nàng thanh tú ngày càng lộ rõ. Y phục trắng tô điểm sự lạnh lùng xa cách của nàng.
“ Hàn Tuyết cô nương đã đợi ta lâu chưa?”. Hàn Tuyết quay đầu nhìn lại đánh giá một lượt người trước mặt. Khí chất vẫn như xưa, nét cười vẫn không thay đổi chỉ cảm nhận càng ngày càng khó đoán hơn.
“ Chưa lâu, tiểu viện của công tử quả thật không nhỏ. E rằng thân phận cũng không tầm thường.Nhưng ta cũng không muốn biết thân phận người là gì? Ta chỉ cần công tử giúp ta tra vài chuyện?
Đường Vận nửa cười nửa không nhìn nàng: “ Ta nhớ vẫn còn nợ cô nương một điều, đây có tính là điều cuối cùng ta giúp cô nương không?”
Hàn Tuyết mặt không đổi : “ Lúc trước ta nói điều thứ hai khi ta xuống núi muốn mượn tài lực của công tử, cái này chỉ tính là việc thứ hai.”
Đường Vận ngạc nhiên cười lớn: “ Cô nương quá tham lam hay nghĩ ta là người tốt làm việc tốt không cần hồi báo?”
” Nếu cô nương suốt đời ở đây, cứ luôn nhờ ta tài lực thì vẫn là hoàn thành mỗi việc thứ hai thôi sao? Đường mỗ rất quý duyên phận của chúng ta .Nhưng ta thật sự không muốn làm việc lỗ vốn như vây?”
Hàn Tuyết nhìn thẳng vào Đường Vận: “ Ta chỉ muốn người điều tra giúp ta một người. Việc này xong, xem như công tử đã hoàn thành hai điều. Hàn Tuyết không phải kiểu người không biết điều như vây.”
Đường Vận gật đầu: “ Cô nương yên tâm ở đây, ta sẽ giúp cô nương việc này. Thật ra ta cũng rất có hứng thú với người mà cô muốn ta tìm hiểu. Không biết ai có đủ bản lĩnh để cô lưu tâm như vậy.”
Hàn Tuyết đưa bức ảnh mà cô vẽ : “ Một gương mặt thiếu niên đẹp đẽ nhưng quỷ dị. Gương mặt toát lên vài phần tư vị lạnh lẽo như vị cô nương trước mặt. Nụ cười của hắn càng khiến người ta khó hiểu, gần gũi mà lại rất xa xăm.”