Chương 40 : Gặp người sai thời điểm

Trăng đêm nay tròn và sáng đến lạ. Ánh sáng ấy chiếu qua song cửa, phản chiếu lên gương mặt đầy mâu thuẫn của ta .Đến mức chính ta cũng không nhận ra mình đang cảm thấy gì.

Tiếng gió ngoài sân khe khẽ, như có ai đang khẽ gõ lên cánh cửa gỗ. Một lát sau, tiếng gõ ấy trở nên rõ ràng hơn. Ta khẽ chau mày , ta biết là người đó.

Cánh cửa vừa hé, bóng người đứng trong ánh trăng. Chàng khoác áo choàng đen, mái tóc buông nhẹ, gương mặt vẫn tuấn tú, nhưng ánh mắt hôm nay có điều gì đó… bất lực xen lẫn lo âu.

“Hạ Nguyệt.” Giọng chàng khẽ, như sợ phá tan không khí im lặng của đêm.

“Ta không thể chờ được nữa, nhất định phải gặp nàng. Thân ta hơi lùi lại nửa bước, trong lòng chấn động, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“Ta biết chàng sẽ đến, đêm nay ta cũng muốn nói rõ.”

Chàng tiến thêm một bước, đôi mắt như chứa cả bầu trời tối. “Ta đã nghĩ rất nhiều. Dù mọi thứ bây giờ rối ren, ta cũng không muốn nàng phải gánh chịu một mình. Hạ gia không xứng đáng để nàng phải chịu ấm ức.”

Chàng dừng lại, hít một hơi sâu rồi nói tiếp, từng chữ nặng như đá rơi vào lòng ta:

“Chỉ cần một năm thôi, ta hứa sẽ đường đường chính chính cưới nàng. Không phải lén lút, không phải chịu bất kỳ ánh nhìn khinh rẻ nào. Một năm, ta nhất định làm được.”

Tim ta chợt nhói. Một năm nghe thì ngắn, nhưng với người trong thế giới này, có ai biết tương lai thế nào đâu?

Ta cúi đầu, khẽ cười nhạt:

“Chàng có biết không… trên đời này, có những người đến đúng lúc, nhưng sai thời điểm. Ta không biết thân phận chàng.

Nên bản thân cũng không muốn trách người khác .Nhưng hiện tại nếu chàng không thể đưa ta khỏi nhà họ Hạ. ..” Ta dừng lại không nói thêm.

Ánh mắt Đường Lãm tối đi.

“Nghĩa là… nàng đã chọn hắn rồi sao? Thẩm Tâm?”

Ta im lặng. Trong đầu hiện lên gương mặt Thẩm Tâm. Người này thân phận hắn đầy bí ẩn. Chắc chắn phải hỏi cho rõ.

Ta ngẩng đầu, nhìn Đường Lãm thật lâu:

“Ta đã động lòng, Đường Lãm. Nhưng tình cảnh hiện tại ta không thể.”

Chàng cười, nụ cười lẫn giữa đau đớn và bất lực:

“Ta có thể đưa mẫu thân nàng cùng nàng ra khỏi Hạ gia một cách bí mật. Sau một năm.. .” Chàng nhìn vào gương mặt ta rồi bỗng nhiên dừng lại…

Một khoảng lặng dài. Chỉ còn tiếng ve đêm bên ngoài kêu như ai oán. Người nhìn rõ ràng đã hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của ta.

Chàng bước đến gần, bàn tay chạm nhẹ vào tóc ta, rồi dừng lại giữa không trung.

“Nếu có một ngày nàng hối hận… ta vẫn sẽ ở đây, chờ nàng. ”

Nói xong, chàng quay người đi, bóng áo choàng khuất dần trong ánh trăng bạc. Cánh cửa khép lại, lòng ta cũng như đóng sập theo.

Ta có phân vân muốn cùng mẹ thoát khỏi Hạ gia mà không cần phải thành hôn với ai. Nhưng ván cược này ta buộc phải chọn một người .

Tình cảm có thể thay đổi. Nếu sau này người đó …thay đổi thì sao? Nhưng sao ta lại tin Thẩm Tâm.. Lòng ta rối như ánh ánh trăng đột nhiên bị đám mây che phủ …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *