Chương 39 : Vở diễn lớn của nhà họ Hạ

Cả nhà họ Hạ sáng hôm sau liền kêu ta đến. Chắc là việc hôn sự của ta khá rối ren. Khiến họ phải nhanh chóng gọi ta đến . Thôi được họ muốn diễn thế nào thì ta đến cũng họ thôi. Vừa vào bên trong, mỗi người một sắc diện khó lòng đoán nổi.

Tổ mẫu nâng tách trà uống rồi nhìn ta không chớp mắt .Người cha cùng với vị mẹ kế của ta liếc nhìn ta, còn vị đại ca Hạ Đồng béo ú như xưa vẫn là liếc ta nửa con mắt.

Chỉ có vị muội muội tỏ vẻ ngây thơ lương thiện thường ngày hình như có hơi mất đi. Ánh mắt này đúng là có vẻ si tình tên Thẩm Tâm rồi.

Vở diễn đã bắt đầu tổ mẫu lên tiếng. Con là chủ gia đình này . Con lên tiếng nói với nha đầu Hạ Nguyệt đi. Cha rít một tiếng, giọng lớn hơn mức cần thiết: “Hạ Nguyệt, con đùa sao? Thẩm Tâm là hạng nào? Gia đinh mà dám…”

Lời ông như sấm chớp, nhưng bên trong là sự tính toán. Còn lại họ đều muốn nhìn biểu hiện của ta rồi có sự tính toán riêng. Chán thật. Cả nhà không ai có ánh mắt yêu thương ta cả. Xuyên không thế này thất bại quá…

Ta đứng giữa, đôi mắt lạnh như đá nhưng trong lòng lại rực lửa. Ta không phải kẻ dễ bị cuốn theo trò tuồng của họ.

Rồi ta nói thản nhiên, từng chữ rõ ràng từng chữ một: “Con đồng ý hôn sự với…Thẩm Tâm.” Có tiếng thở dài của tổ mẫu chắc là bà ấy thấy Hạ gia thật mất mặt vì ta.

Có tiếng nén thở vì tức giận hẳn là của vị muội muội ngây thơ. Còn có khuôn mặt giả vờ ngạc nhiên nhưng vô cùng trào phúng của vị mẹ kế này.

Tổ mẫu quát lớn : ” Con là nhị tiểu thư của Hạ Gia mà lại muốn cùng với một tên gia đinh… Không biết danh dự nhà họ Hạ bị huỷ trong tay con sao?

Ta thật không thể chịu đựng thêm nữa, các ngươi muốn làm gì thì làm , thân già này không quản nổi rồi.”

Rồi bà nội ta cất bước ra đi. Ta cười nhạt này chính là muốn thành toàn cho ta cùng một tên gia đinh rồi. Hẳn là Lương Tuyết vị mẹ kế của ta đã dùng lý do để thuyết phục bà ấy. Vậy thì chắc là muốn hy sinh ta chứ làm sao có thể để vị Hạ Lan tiểu thư chịu thiệt. Làm như vậy là cắt đi tơ tưởng của nàng ta, còn mất đi cái gai là ta. Kế này khá hay…

Cha ta ôn tồn hơn: “Nếu Hạ Nguyệt đã chọn, thì chúng ta tôn trọng ý tứ. Về phần sau hôn lễ, việc liên quan đến họ Triệu, cha nghĩ… mẫu thân con và ta sẽ thu xếp.”

Lời ông vừa lướt qua, nhưng ta thừa hiểu hàm ý: họ Triệu không quá mặn mà với cuộc hôn nhân này, nhưng họ chấp nhận vì lợi ích sâu xa hơn.

Đúng là rất nhiều bên có lợi. Lời nói nghe như thương con, chiều theo mọi ý kiến vô cùng kì lạ của ta. Nhưng chung quy là chẳng xem ta là người nhà họ Hạ.

Ta hít lấy một chút không khí trong phòng : ” Con có một điều muốn xin. Con không thể rời xa mẫu thân. Nhưng lấy ai thì phải theo người đó. Vậy con và mẫu thân sẽ ra khỏi nhà họ Hạ. Thẩm Tâm cũng không còn là gia đinh Hạ Gia. Điều này sẽ không làm mất mặt của nhà họ Hạ chúng ta. Con chỉ lấy một người bình thường. Mong phụ mẫu đồng ý.”

Vị mẹ kế cuối cùng cũng lên sàn diễn vội đến đỡ ta đứng dậy : ” Mẫu thân thương con lấy một người có thân thế gia cảnh như vậy sẽ phải chịu khổ. Nhưng đúng là không nên ép buộc con phải lấy người mà con không yêu thương. Như vậy làm sao có thể hạnh phúc được.

Mẫu thân và cha con sẽ đồng ý việc này. Còn về hôn sự ta cũng sẽ tổ chức một cách giản lược để con đỡ ngại với người bên ngoài. Con thấy thế nào?”

Vừa đuổi được mẹ con ta ra ngoài vừa không muốn tốn chi phí cho hôn sự. Quả là tình thương thấu tận trời xanh của mẹ kế dành cho ta.

” Con cũng nghĩ vậy, xin mẫu thân sắp xếp”. Ta mệt mỏi xin cáo lui về với mẫu thân, ở nơi đây ta cảm thấy có phần thở không được. Không khí nơi đây không trong lành.

Cộng thêm ánh mắt thù hằn của vị muội muội kia ta chịu không nổi. Vở kịch hạ màn rồi . Ai về nhà nấy nghỉ ngơi thôi.

Đêm buông xuống. Mất mát và dối trá ẩn trong từng góc tường Hạ phủ, nhưng có một người không tham gia vở kịch ấy: Đường Lãm. Hắn đã tới….


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *