Chương 59 : Giới hạn của Hàn Tuyết
Xe ngựa công chúa cùng Hàn Tuyết đến một nơi mà công chúa cho rằng xinh đẹp hơn Đường Kinh.
Đến nơi Hàn Tuyết nhìn thấy phong cảnh nơi này quả thực vô cùng hùng vĩ. Nhưng nàng nhận ra nơi đẹp đẽ nhất thường ẩn chứa những điều nguy hiểm.
Đường Như nhìn nàng cười cười nói : “ Nơi này có phải đẹp hơn Đường Kinh phồn hoa không? Không khí tốt, yên tĩnh lại rất xinh đẹp .”
” Hàn Tuyết thấy mỗi nơi đều có nét đẹp khác nhau. Phong cảnh có đẹp hay không đôi khi lại tuỳ thuộc vào tâm trạng của con người.”
Công chúa nhìn nàng : “ Không lẽ Hàn cô nương có nhiều tâm sự sao? Tâm trạng người không tốt đến nơi đẹp đẽ mới có thể cảm thấy tốt hơn chứ.”
” Công chúa nói cũng phải. Là Hàn Tuyết vẫn chưa thông suốt nhiều điều.”
Hàn Vân đến nơi trong bức thư đưa cho nàng. Ở đây chỉ có một khu đất lớn cùng một ngôi nhà bỏ hoang. Nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều liền định bước vào.
Một nhóm người mặc y phục đen tiến đến. Nàng biết có thể bản thân bị trúng kế nhưng vẫn hỏi : “ Các ngươi muốn gì ? Hàn Tuyết có ở đâu? “
Nhóm người không nói gì chỉ trực tiếp động thủ với nàng. Hàn Vân đánh trả, nhưng một mình nàng chắc chắn sẽ không đấu lại được đám người này. Nàng dùng dược liệu ném vào mắt những người này.
Nàng tìm cách chạy khỏi nơi này. Nhưng rõ ràng họ quyết tâm bắt được nàng. Hết lớp người này đến lớp người khác.
Xem ra người này có phần xem trọng nàng rồi. Đám hắc y nhân không dưới ba mươi người. Bao nhiêu thảo dược dự trù cứu mạng của nàng cũng không đủ dùng. Rõ ràng người phía sau muốn chắc chắn có thể bắt được nàng.
Công chúa nhìn Hàn Tuyết hỏi : “ Nếu Hàn Vân cô nương gặp chuyện gì không biết Hàn cô nương sẽ như thế nào?
Hàn Tuyết đột nhiên nhói tim. Nàng chợt hiểu thì ra Hàn Vân có địa vị với nàng như thế này? Nàng hỏi : “ Công chúa ý tứ ra sao Hàn Tuyết vẫn chưa hiểu? Ta chỉ biết nếu tỷ ấy có chuyện gì đó, ta nhất định sẽ tìm người phía sau tính món nợ giúp tỷ . Quyết không để sư tỷ chịu thiệt. “
Công chúa cười ngạo nghễ một cách vô cùng trào phúng : “ Hàn Tuyết cô nương thật quá tự tin, người trong thiên hạ có võ công, y thuật quyền thế nhiều hơn cô vô kể. Cô sẽ làm được gì người đó?”
“ Ta sẽ không buông tha cho người đó. Dù dùng bất cứ cách nào ta cũng sẽ cho người đó đền tội nếu làm hại tỷ ấy.”
Lời nói thẳng thắn kèm theo ánh mắt sắt lạnh thay đổi của Hàn Tuyết vẫn không khiến Đường Như có phần nao núng. Đường Như thầm nghĩ: Ta chưa bao giờ chịu thiệt , rõ ràng trong lời nói có phần thách thức.
Nhưng ta lại càng có hứng thú khi muốn vượt qua giới hạn của một người. Ta không hiểu rõ Hàn Tuyết có liên hệ gì với tên Phương Tĩnh. Nhưng Hàn Vân rõ ràng là giới hạn của người trước mặt nàng.
Công chúa nhìn nàng : “ Ta muốn có được Địa Lan Chi. Nhưng chưa tìm ra được điều gì có thể trao đổi với Phương thần y. Ta cũng không biết Hàn cô nương có chút liên quan gì với người đó không? Nên đành phải ra hạ sách này. “
Hàn Tuyết nhíu mày : “ Công chúa muốn sao ? Hàn Tuyết vẫn chưa hiểu rõ được.”
“Có lẽ giờ này Hàn Vân cô nương đã được người của ta chăm sóc chu đáo. Ta không biết cô dùng cách gì. Chỉ cần cô đến chỗ Phương Tĩnh lấy được Địa Lan Chi . Hàn Vân cô nương chắc chắn sẽ được người của ta bảo vệ an toàn.”
Nàng đã hiểu rõ ý đồ của công chúa. Nàng chưa kịp nói gì thì Đường Như lại lên tiếng : “ Ta không muốn phí quá nhiều công sức và thời gian. Nên ta đã trực tiếp mời Phương thần y đến.”
Hàn Tuyết hiểu rõ nếu Phương Tĩnh đến đây. Một là được nàng thuyết phục giao Địa Lan Chi, hai là công chúa nhất định sẽ dùng cách cưỡng đoạt đe doạ mạng sống cả hắn và nàng.
Nhưng những người này, những việc này thì có liên quan gì đến Hàn Vân? Mà hôm nay lại phải bắt tỷ ấy chịu liên lụy thế này?
Nàng chỉ có cách ở đây và tuỳ cơ úng biến để có thể thương lượng giúp Hàn Vân một cơ hội sống .
Tiếng ngựa chạy dưới chân núi vang vọng, bóng dáng này có phần quen thuộc. Nhưng nàng nhìn ta người này rõ ràng không phải là Phương Tĩnh mà là …sư phụ.