Chương 47 : Tin tức của Địa Lan Chi

Khắp nơi trên giang hồ, ngoài đường phố không hiểu sao đều có tin tức về Địa Lan Chi? Mà người nắm giữ loại thảo dược này đang là một vị y sư có mặt trong cung. Người đó tên Phương Tĩnh.

Tam hoàng tử Đường Lân đã ngồi suy nghĩ rất lâu. Vốn đã  muốn tìm người tên Phương Tĩnh. Nay lại có tin tức về Địa Lan Chi , làm sao người có thể bỏ qua?

Đường Vận hiện cũng đang ngồi nhìn tách trà trong tay. Hắn muốn tìm Địa Lan Chi rất lâu để có thể lấy một lý do chữa bệnh cho đôi chân.

Đúng là đôi chân của hắn bị thương nhưng hắn đã đi lại được từ rất lâu. Bí mật này có lúc sẽ cần được tiết lộ. Địa Lan Chi là một lý cho vô cùng chính đáng.

Tin tức được đồn đoán ra thế này, chắc chắn có người cố tình muốn làm vậy. Dù thế nào cơ hội này sao hắn có thể bỏ lỡ?

Hoắc Tư cũng nghe được thông tin này. Muội muội Hoắc Yến rất có khả năng nhờ loại thảo dược này mà khoẻ mạnh và việc huỷ dung nhan có thể …Dù thế nào hắn cũng cố gắng đến cùng vì muội muội. 

Bạch Hàn đã ra khỏi cung , hắn đang ngồi dạy Hàn Tuyết về các loại thảo dược trị độc. Hàn Vân đã chỉ dạy rất nhiều cho nàng.Nhưng hắn muốn chỉ điểm thêm vài điều đồng thời muốn thử nàng một chút. Quả thực Hàn Tuyết có trí nhớ vô cùng đáng kinh ngạc. 

Đột nhiên người từ phía sau bắt lấy tay nàng bắt mạch. Quả thực khí lực nàng ngày càng mạnh mẽ không thể xem thường .

Ngoài việc nàng thông minh tự phát triển .Đồng thời có người điều chế thuốc cho nàng tăng thêm công lực. Hàn Tuyết vẫn nhìn Bạch Hàn rồi để yên tay mình.

Nàng chợt lên tiếng: “ Sư phụ người có thể dạy con thuật bói toán không?” Bạch Hàn nhìn nàng môi mỏng nhếch nhẹ : “ Thuật bói toán không phải muốn học là có thể học được. Ngoài việc có cơ duyên, người này còn phải chịu nhiều áp lực .

Ta hiện tại chưa muốn con đến con đường này. Ta cũng không trông cậy vào người nối nghiệp ta.”

“ Người muốn chỉ dạy con điều gì, con đã có võ công, khinh công, hiểu biết y lý . Con chỉ cần con cố gắng rèn luyện. Năm dài tháng rộng nhất định có thể phát huy được. Điều con muốn là một điều gì đó khác hơn.”

“ Khác hơn chính là để con tìm ra thân thế của mình sao? Mọi chuyện trên thế gian này, khi cần sáng tỏ sẽ tự động được chiếu sáng, không nhất thiết con phải tìm kiếm.”

“ Nhưng thời gian là thứ không thể chờ đợi. Thời gian vô tình là kẻ thù của con người. Năm tháng trôi đi đôi lúc mọi chuyện có thể bị vùi lấp.”

Bạch Hàn nhìn nàng khó hiểu: “ Con nghĩ thời gian là kẻ thù sao? Ta nghĩ có ngày con sẽ hiểu thời gian là bạn của con người. Con đã hiểu sai ý nghĩa của thời gian rồi.”

“ Sư phụ là bậc cao nhân luôn có thâm ý sâu xa. Sao con có thể đoán được? Con chỉ muốn theo học người thật tốt mà thôi.”

Bạch Hàn vẫn nhìn nàng cười nhẹ. Hàn Tuyết cảm thấy từ sau việc của Hoắc Yến hình như sư phụ có vẻ thân thiện với nàng hơn một chút.

Dù đôi lúc có vẻ khó thân cận, nhưng hiện tại cũng không cảm thấy sự lạnh lẽo nhiều trong đôi mắt của người với mình. 

“ Con cùng ta đến một nơi.” Hàn Tuyết theo người đến một cánh rừng trúc , ở đây có tiếng suối chảy yên bình.

Người và nàng cùng ngồi xuống những phiến đá gần đó. Đột nhiên nàng vô thức như trẻ con. Nàng bỏ đôi giày của mình, và đưa bàn chân mình vào dòng nước mát lạnh đó.

Nàng nhìn Bạch Hàn. Lúc đầu đôi mày người nhíu lại, sau đó lại dãn ra. Nàng muốn tìm cách bướng bỉnh một chút. Nàng muốn xem người thực sự có thể bao dung được nàng như Lý Nhạt không?

Sao đột nhiên nghĩ đến tên Lý Nhạt này ? Miêng lưỡi người này đúng là có thể làm người khác tức mà hộc máu chết. 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *