Chương 69: Những vị khách không mời
“ Sư phụ người có bị thương không? “ Câu nói nàng cuối cùng cũng nói ra. Bạch Hàn nhìn nàng cảm xúc phức tạp. “ Ta không sao.”
Một nam tử da trắng như tuyết mắt mũi miệng đều vô cùng “ xinh đẹp” . Phải là từ xinh đẹp để diễn tả người này. Hắn chặn phía trước, cúi người chào. “ Hai vị có phải là Bạch Hàn tiên sinh và Hàn Tuyết cô nương ? “
Bạch Hàn gật đầu đáp : “ Phải không biết vị công tử tìm hai thầy trò ta có việc gì.” Người ngẩng đầu lên gương mặt đẹp của hắn khiến người ta phải ngây ngẩn trong chốc lát.
Tại hạ là người quen của Hoắc Yến công chúa. Nay người không tiện ra bên ngoài. Công chúa vô cùng lo lắng cho nhị hoàng tử Hoắc Tư. Nên mong được Bạch tiên sinh nói thêm về tin tức của người.”
“ Hiện tại huynh ấy vẫn nằm trên giường bệnh. Tại hạ nhất định sẽ dốc lòng để giúp người hồi phục. Người nói với công chúa . Để người được yên tâm. “
“ Đây là băng tuyết dược liệu hiếm có. Công chúa nhờ ta đưa tiên sinh. Hy vọng có thể giúp được nhị hoàng tử. “ Hàn Tuyết nhận lấy. Bạch Hàn lên tiếng : “ Cảm tạ người đã đến mang thuốc. Ta có việc gấp phải đi. Người chuyển lời công chúa . Thuốc này chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.”
Vậy Lý Ngạt ta xin cáo từ. Lý Ngạt , đầu chân mày của Bạch Hàn có phần nhíu lại. Đây chẳng phải vị huynh trưởng của Lý Nhạt sao? Người này lại xuất hiện ở Đường Kinh. Không thể lo nghĩ nhiều, việc trước mắt là cứu tính mạng của Hoắc Tư và Hàn Vân.
“ Đa tạ Lý công tử mang thuốc, Hàn Tuyết chúng ta đi thôi.” Nụ cười trên gương mặt “ xinh đẹp “ của hắn đã tan biến.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn theo bóng dáng hai người. “ Lão Lý đúng là luôn có nhiều bằng hữu tốt. Đột nhập vào phủ tam hoàng tử. Thế mà vẫn chưa chết, đệ đệ của ta đúng là có phúc lớn. Không biết khi nào thì ngươi hết may mắn đây.
Chỉ đi được chưa bao lâu lại có một vị khách chặn đường. Bạch Hàn , Hàn Tuyết nhìn hắn không khỏi có nhiều suy nghĩ vô cùng phức tạp. Không biết hắn đến là muốn gì?
” Phương Tĩnh không biết có thể uống tách trà cùng với Bạch Tiên sinh và Hàn cô nương không? “ Ta e rằng không được, vì ta có chuyện gấp cần làm. Ta nghĩ giữa chúng ta có rất nhiều món nợ chưa tính toán được. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để gặp mặt.”
Hắn cười vô cùng sảng khoái : “ Bạch tiên sinh đúng là thẳng thắn. Ta đến chỉ muốn tiễn hai người đi. Giống như việc tiễn bằng hữu đi khỏi Đường Kinh. E rằng có thể sẽ khó gặp lại. Nhưng có vẻ ta không được Bạch tiên sinh hoan nghênh cho lắm.
Vậy ta cũng không mặt dày mà uống tách trà này. Chỉ có thể nói đường xa mong hãy cẩn thận. Hiện tại có nhiều người không muốn hai vị trở lại Đường Kinh.”
” Ta nghĩ rằng nhiều người trong đó có cả Phương tiên sinh. “ “ Nào dám, ta mến mộ Hàn Tuyết cô nương. Không muốn cô ấy chịu tổn hại gì trong chuyến đi này. Nên có lòng nhắc nhở. “
“ Đa tạ Phương tiên sinh, đệ tử của ta. Ta tự khắc sẽ biết cách bảo vệ chu toàn.” “ Vậy sao? Hàn Vân cô nương là một ví dụ. Có những lúc Bạch tiên sinh cũng lực bất tòng tâm. E rằng khó lòng chu toàn bảo vệ mọi người, ngay cả đối với đệ tử của mình.”
Hàn Tuyết thấy được đôi mắt sư phụ có phần khác lạ. Nhưng rốt cuộc ánh sáng trong đôi mắt lại vụt qua không chút dấu vết nào.
“ Không lẽ nào Phương tiên sinh đến đây chỉ để chê cười tại hạ không bảo vệ được những đệ tử của mình sao? “
“ Ta chỉ có tấm lòng nhắc nhở. Vì thế gian này vốn không có việc bảo đảm chu toàn mọi thứ. Dù có cố gắng hết sức. Đôi khi lại chỉ có thể đứng nhìn không làm gì được. Ta đã làm phiền tiên sinh và Hàn cô nương rồi. Mong hai người có thể an toàn và quay lại Đường Kinh. Ta rất mong ngóng hai vị.”
“ Cảm tạ tấm lòng của Phương tiên sinh. Hàn Tuyết chúng ta ra thành. “ Bóng hai người dần khuất sau cánh cổng Đường Kinh. Phương Tĩnh hít một hơi dài. Lòng hắn thầm nghĩ. Chuyến đi này làm sao ta có thể bảo vệ muội đây.