Chương 66 : Cứu người 2


Hai người cùng cưỡi ngựa đến một ngôi nhà . Phía trước đã bị quan binh canh giữ. Công chúa nhìn thấy họ, vẻ mặt nàng vẫn vô cùng thảnh nhiên, uống trà .

Đường Như hạ lệnh cho binh lính không chặn hai người đến: “ Sao nào? Địa Lan Chi không biết Bạch Hàn tiên sinh đã lấy được chưa? “

“ Ta không cướp được thảo dược. E rằng Địa Lan Chi cũng không có trên đời.”

“ Ngươi đúng là biết cách lừa người khác. Đã không mang vật đến được, thì đừng mong mang người bên trong đi. “

“ Nếu công chúa không thả người thì xin đành đắc tội. Bên trong là đệ tử của ta . Bằng bất cứ giá nào, hôm nay Bạch Hàn sẽ mang người đi.”

“ Ngươi dám sao? “ Hàn Tuyết bên cạnh rút kiếm : “ Dù sư phụ không làm , ta cũng làm. Vì sư tỷ việc gì ta cũng dám.”

Nhanh không thể chớp mắt, trường kiếm trắng như tuyết trên tay Bạch Hàn đã nằm trên cổ của Đường Như.

Quân lính bên cạnh ngỡ ngàng vì võ công của người này. Đội cận vệ được công chúa sắp đặt phía trên cũng không kịp phóng tên vì Đường Như vẫn chưa kịp thời hạ lệnh.

“ Nhanh chóng đưa ta đến nơi Hàn Vân. Nếu không, ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì? “ Đường Như cười lớn: “ Ngươi là người nho nhã, bậc tiên nhân trên núi tuyết ẩn cư mà lại làm ra loại chuyện này sao? Ngươi dám giết bổn công chúa sao?”

 ” Nếu ta chết, chắc chắn phụ vương sẽ băm cả ngươi và đệ tử của ngươi ra trăm ngàn mảnh.”

“ Vậy người thân là công chúa một nước lại làm ra loại chuyện bắt người uy hiếp để lấy được Địa Lan Chi. Ta chỉ là một thảo dân bình thường. Sao lại không làm ra được chuyện này? Còn dám giết hay không thì công chúa có thể thử.”

Không ngờ sư phụ lại có giọng điệu đanh đá miệng lưỡi như Lý Nhạt. Không hổ là bạn tâm giao. Cắt suy nghĩ của Hàn Tuyết là giọng nói của sư phụ  : “ Công chúa mau dẫn đường. Giờ phút này ta không có kiên nhẫn.”

Đường như có phần hoảng loạn, không biết hắn có thực sự dám giết nàng hay không? Nếu để cả hai gặp được Hàn Vân, thì việc này lại vô cùng rắc rối. Nàng nhìn Xuân Thanh ra ám hiệu với nàng ta. 

Việc này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Bạch Hàn. “ Công chúa nếu đệ tử ta có việc gì, ta sẽ cho người cùng bồi táng.”

Bạch Hàn hiểu rõ công lực của bản thân hiện tại nếu chống lại trực tiếp với đám người trên mái nhà và thủ vệ e rằng khó có đường lui.

Hàn Tuyết con tìm được sư tỷ, hai con đến chỗ bạn của sư phụ. Ta sẽ nhanh chóng đến tìm.” Hàn Tuyết gật đầu hiểu rõ ý tứ trong lời nói của sư phụ.

Vào căn phòng Hàn Tuyết nhìn thấy một người đầu tóc rối tung che nửa khuôn mặt. Chân tay nàng bị trói chặt bởi nhiều lớp xiềng xích. Đường Như lên tiếng : “Chìa khoá ta đang giữ Hàn Tuyết cô nương có thể đến lấy.”

Hàn Tuyết lấy được chìa khoá liền nhanh chóng đến mở. Nàng muốn nhìn thấy tận mắt Hàn Vân. 

“ Sư tỷ , sư phụ và ta đến cứu tỷ, tỷ nhìn ta đi.” Nàng vừa mở xích. Một gương mặt người lộ ta Hàn Tuyết kinh sợ không thôi. Đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng, lớp da trên gương mặt không thấy chỉ thấy một lớp xương thịt lẫn lộn. Hàn Tuyết giật người hét lên. 

Lúc này những mũi kim châm được bắn ra. Bạch Hàn lập tức né tránh hắn sau đó dùng dao rạch mạnh một vết dài trên cổ Đường Như. Vết thương chảy máu. 

“ Công chúa không sợ kim châm trúng người sao, hay là …” “ Đúng là Bạch Tiên sinh hiểu ta, ta cũng tin võ công của tiên sinh.

Nên chắc chắn ta sẽ không sao. Nhưng đệ tử của người không tốt số như vậy. Người thả ta ra , ta sẽ giao thuốc giải và cả hai đệ tử cho người.”

Hàn Tuyết không có cảm giác đau chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nàng không thể lạnh lùng được nữa. Đôi mắt nàng hiện lên một tia lửa đỏ  : “ Người đa làm gì với sư tỷ của ta. Ta sẽ giết người.” Bạch Hàn nhìn thấy Hàn Vân hắn hít một hơi dài . “ Công chúa ta sẽ không tha cho người. Người dám làm hại đến đệ tử của Bạch Hàn này sao?”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *