Chương 6 : Tranh chấp
Một thân ảnh màu vàng nhạt thướt tha chạm vào ánh mắt tựa như nhu hòa của Đường Vận. Một thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng như lại mang vẻ không nhượng bộ: “ Làm khó ư? Là vị công tử đây làm khó sư huynh ta mới phải?”
” Xưa nay người đời đều biết gặp mặt được sư phụ ta đã là một chữ duyên. Chữ duyên được xem là kỳ ngộ không thể cưỡng cầu.
Quanh năm Hàn Cư không tiếp khách, sư phụ cũng chưa từng cho ai ở lại , trừ đệ tử của người. Nay sư phụ vắng mặt không thể tự quyết định, mong vị công tử đây thứ lỗi . Mời người xuống núi, hữu duyên có thể đến và gặp được sự phụ ta.”
Đường Vận nửa cười, nửa không nhìn tiếp Hàn Vân. Đường Chân lòng không muốn nhường bước đến : “ Chỉ là một căn phòng, không lẻ Hàn Cư có bí mật gì không thể cho người ngoài vào sao?
Công tử ta từ xa đến đây , đến cánh cửa cũng chưa được vào, ly trà ấm cũng chưa được uống. Đạo đãi khách của Hàn Cư quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Hàn Dương đôi lông mày hơi nhếch , bước lên chắn tầm mắt Đường Chân nhìn vào sư muội nói: “Đạo tiếp khách có thể Hàn Cư hơi thất lễ.
Nhưng đạo làm người phải hiểu biết cách khiêm nhường, nhập gia tùy tục, khách không thể làm gia chủ khó xử.”
Trường kiếm trên tay Đường Chân khẽ động, Đường Vận nhìn thấy : “Đường Chân ngươi không được vô lễ, là Đường Vận đã mạo muội không mời mà đến. Tùy tùng miệng nhanh nhạy không hiểu chuyện.
Đã làm phiền hai vị cùng sự tĩnh lặng của Hàn Cư. Hôm nay, Đường Vận xin phép cáo từ. Ngày sau có duyên nhất định sẽ đến để gặp Hàn Tiên Tri. Ta xin tạ lỗi cùng hai vị.”
Đường Chân tự hiểu tính tình của vị chủ tử, tự biết thoái lui, vòng tay tạ lỗi. Hàn Dương cười nhẹ đáp lễ :” Hàn Cư quả thật có chỗ sơ sót trong cách đón tiếp, nhưng vì quanh năm đã quen với việc yên tĩnh không tiếp khách trừ khi chính sư phụ cho phép.
Sư muội ta nói chuyện cũng có phần hơi thẳng thắn, mong Đường công tử đừng chê cười. Hẹn gặp lại Đường công tử, hy vọng lần sao người có duyên gặp được sư phụ ta.”
Đường Vận gật đầu thay cho lời nói, phất nhẹ tay áo tím . Tùy tùng liền đứng nhẹ nhàng nâng ghế đưa người xuống núi.
Hàn Vân nhìn theo bóng tím, lòng chợt cảm thấy có một cảm giác nụ cười như mùa xuân rạng rỡ lại mang theo gió nhẹ làm nàng cảm thấy lành lạnh.