Chương 57 : Đường Kinh dậy sóng
Công chúa sai người truyền Hàn Vân muốn gặp mặt trong cung.Hàn Dương lẫn Hàn Vân đều cảm thấy bất ngờ.
Nàng hoàn toàn không suy đoán được ý định của công chúa.Nàng chưa từng có bất kì liên hệ nào với người của triều đình.
Hàn Dương trong lòng có phần khó hiểu. Người không muốn nàng phải vào cung một mình. Nhưng tuỳ tùng chặn lại, công chúa chỉ muốn gặp Hàn Vân.
Trong cung không tiện cho quá nhiều người bên ngoài vào. Hàn Vân nhìn chàng tỏ vẻ không muốn tạo phiền phức hay có thêm rắc rối: “ Dù sao trong cung cũng có sư phụ, sư muội. Ai cũng biết là công chúa cho mời. Ta nghĩ người chỉ muốn hỏi chuyện. Huynh không cần quá lo lắng .”
Lúc này Xuân Thanh cũng đến tận nơi thông báo công chúa sẽ cùng Hàn Tuyết ra cung . Nàng mang theo túi hương mà sư phụ đã cho mình.
Không hiểu sao hôm nay lồng ngực nàng có phần không thoải mái ? Dù công chúa có muốn bày trò gì thì nàng cũng đành phải đi theo tuỳ cơ ứng biến mà thôi.
Hai cô gái xinh đẹp, khí chất toả ra vô cùng chói mắt. Đường Kinh đông người không thiếu mỹ nữ. Nhưng hai người đi cùng nhau có phần khiến cho xung quanh mọi ánh mắt nam nhân hay nữ nhân đều chú ý đến.
“Quả là Đường Kinh vô cùng náo nhiệt, mọi người đều an cư lạc nghiệp có cuộc sống vô cùng tốt. Là công chúa của một nước ta có phần cảm thấy vui mừng không tả được.”
“ Công chúa người thương dân như con. Đúng là Đường Kinh vô cùng phồn hoa, nhà nhà đều sống trong ấm no. “
“ Ta nghe nói Hàn Tuyết cô nương có một vị sư tỷ vô cùng xinh đẹp. Không biết so với ta hay với Hàn Tuyết cô nương thì thế nào?”
Hàn Tuyết thoáng có phần giật mình, nàng không hy vọng công chúa có ý nghĩ gì đến Hàn Vân. “ So với sư tỷ Hàn Tuyết quả còn kém nhiều điều . Công chúa ở nơi cao quý, sư tỷ chỉ thích sống trong rừng núi.. Khí chất và mọi thứ đều vô cùng khác biệt , khó bề so sánh cùng nhau.”
“ Nghe không kĩ thì thấy rằng ta ở nơi rất cao nhưng nếu nghĩ lại thì đều là lời nói né tránh. Hàn cô nương ở trong cung chỉ một thời gian liền được học được cách nói chuyện đẩy đưa , né tránh của người trong cung rồi.
Nơi này tuy nhộn nhịp nhưng có phần hơi vô vị. Ta và người cùng đến một nơi phong cảnh thiên nhiên đẹp của Đường Kinh. Ở gần thiên nhiên vẫn là tốt nhất. Gần con người lâu ngày lại cảm thấy chán nản.”
Công chúa sai người mang hai bức thư gửi cho hai người. Một bức gửi cho Phương Tĩnh , bức còn lại gửi cho Hàn Vân.
Không biết nội dung ra sao nhưng Hàn Vân lập tức quay người rời khỏi hoàng cung. Những lính gác cổng hay cung nữ đều thấy vẻ hốt hoảng của nàng . Nàng xin phép được rời khỏi hoang cung, nàng sẽ chịu tội sau với công chúa.
Phương Tĩnh đọc bức thư nụ cười sắt lạnh. Đúng là vị công chúa Đường Kinh này đã sống quá lâu nên nhàm chán rồi. Đến muội ấy mà cô ta cũng dám chạm đến. Người bên cạnh hắn liền nói : Chủ nhân việc này nên tính sao? Người không thể ra mặt. Nếu không ..”
” Nếu không thì sao? Công chúa biết ta có quan tâm đến vị cô ngương này sao? Ngưởi nghĩ ta vì một tiểu cô nương mà bỏ qua mọi kế sách của mình.. Nếu cô ta muốn làm Đường Kinh nổi sóng.
Ta cũng nên cho một chút gió góp vui.Ngươi mang bức thư này đến đưa Bạch Hàn cư sĩ trước báo tin. Ta xem hắn muốn cứu vị bằng hữu của mình trước hay là đệ tử của hắn. Quả là vô cùng thú vị.”
Hoắc Tư vừa hay cũng nhận được một bức phong thư Phương Tĩnh hẹn gặp để nói về chuyện Địa Lan Chi. Hắn có phần không tin tưởng người này. Nhưng cũng không có ý né tránh.
Đường Ngọc đã chuẩn bị sẵn rất nhiều người , đều là những tử sĩ võ công cao cường. Hắn sẽ giết chết Hoắc Tư để đổi lấy Địa Lan Chi cho tam hoàng tử.
Dù lời nói Phương Tĩnh có thật lòng hay không hắn vẫn muốn liều thử một phen. Vì tính mạng của tam hoàng tử mọi thứ đều rất xứng đáng.
Võ công và tài trí của hoàng tử Tây Kinh cũng không thể xem thường được. Ngoài những tử sĩ hắn còn chuẩn bị nhiều cung thủ và cả lọ thuốc mà Phương Tĩnh đã giao cho hắn. Hoàng tử Tây Kinh người đừng trách ta.