Chương 56 : Đường Ngọc ra tay 

Phương Tĩnh cảm thấy mình nắm trong tay vật báu thế này. Sao mấy hôm nay lại vô cùng yên tĩnh? Ngồi không hắn cũng cảm thấy khá nhàm chán đến mức vô vị.

Người ta hay nói sóng gió lớn thường đến vào lúc vô cùng yên tĩnh. Không biết khi nào mới có sóng to gió lớn đây ? Hắn ngồi đợi trong cung cũng cảm thấy mệt lắm rồi.

Đi dạo Đường Kinh người xe náo nhiệt cũng không làm hắn có cảm giác hưng phấn. Nhưng nụ cười của Phương Tĩnh đột nhiên lộ ra . Thì ra cũng có kẻ không chịu được đang theo dõi hắn rồi. Đường phố nhiều người rộng lớn thế này không biết tên đó có chịu động thủ không?

Nêu lỡ bỏ hắn chạy đi mất thì thật quá đáng tiếc. Phương Tĩnh cố tình men theo con đường nhỏ đến một khu rừng trúc vắng người . Nơi này hắn cho rất thích hợp để giết người cướp bảo vật. 

Xoay người lại Phương Tĩnh cất giọng nói có phần trêu đùa: “ Đi theo tại hạ cũng nửa ngày rồi, người không mệt sao? Người không sốt ruột nhưng vị chủ nhân của người có lẽ không đợi kịp đâu.

Người vừa bước chân xuống là tuỳ tùng bên cạnh Đường Lân. Phương Tĩnh nhận ra hắn. Ngươi ngay cả nguỵ trang mang mặt nạ cũng không làm đúng là gan dạ. 

“ Phương thần y ta Đường Ngọc đi theo chủ nhân từ nhỏ. Ta hiểu được người những năm tháng sống đã phải trải qua những gì?

Dù hoàng thượng yêu thương người bao nhiêu, cho bao nhiêu thần y, thảo dược quý hiếm cũng đều vô ích. Hiện tại đã thấy được ánh sáng giúp hoàng tử. Ta làm sao có thể đứng nhìn? Dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ phải mang Địa Lan Chi về giúp tam hoàng tử. “

Phương Tĩnh suy nghĩ một hồi vẫn là cười nói: “ Ta xin dâng hai tay vật này cho tam hoàng tử. Từ đầu ta đã có ý quy thuận trước người . Làm sao ta có thể đứng nhìn tam hoàng tử Đường Kinh phải bỏ mạng? Nhưng ta có một thỉnh cầu…hy vọng người có thể nói cùng tam hoàng tử … “

Đường Ngọc ra hiệu cho Phương Tĩnh nói tiếp : “ Tam hoàng tử xưa nay được hoàng thượng rất yêu thương. Ta nghĩ người cũng hiểu ngôi vị hoàng đế tương lai thuộc về tam hoàng tử gần như chắc chắn . Nên ta hy vọng có thể được hoàng tử giúp giết một người. “

Đường Ngọc ngạc nhiên : “ Phương thần y nổi danh về nghề y lại có mong muốn giết người sao? Không biết người muốn trừ khử ai. Nếu không quá đáng ta sẽ đích thân ra tay rồi báo lại với hoàng tử sau.”

Phương Tĩnh cười cười : “ Đúng là nhân vật này có phần hơi khó giải quyết nên ta mới nhờ đến điện hạ. Người này là Hoắc Tư hoàng tử của Tây Kinh.”

Đường Ngọc giật mình nhìn người trước mặt: “ Hoàng tử Tây Kinh thân phận tôn quý, xưa nay không gây thù oán với hiềm khích gì với tam hoàng tử. Ta đã từng gặp và cũng thấy con người này chính trực . 

Ta không hiểu người có mối thù gì sâu nặng với vị hoàng tử Tây Kinh này? Vả lại nếu hoàng tử chết ở Đường Kinh e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự kết giao của hai nước. Giết người này hậu quả vô cùng không thể xem nhẹ..”

” Nguyên nhân sâu xa có từ đời trước ta không tiện giải thích với người. Nhưng kiếp này ta chỉ có tâm nguyện đó, nếu không làm được lòng vô cùng bất an. Võ công ,trí tuệ của vị hoàng tử này cũng không tệ. 

E rằng nếu Đường Ngọc có muốn giết hắn thì cũng cần nhờ sự giúp đỡ một chút từ độc dược của ta. Người có thể tự hành động hoặc báo lại với tam hoàng tử về điều kiện này. Ta nhất định sẽ trợ giúp và giao lại Điạ Lan Chi cho tam hoàng tử mà không hề do dự.”

Đường Ngọc có phần suy nghĩ: “ Ta có thể giết ngươi rồi lấy Địa Lan Chi. Chắc sẽ dễ hơn so việc giết hoàng tử Tây Kinh.”

“ Sinh mạng ta đúng là như cây cỏ, ai cũng muốn dòm ngó đến . Nhưng chỉ cần ta chết Địa Lan Chi sẽ tự huỷ , không ai có thể tìm ra được thảo dược này. Xin hãy suy nghĩ cẩn trọng. Chỉ có một ngay để người suy nghĩ. Tính ta vốn rất không kiên nhẫn. Ta xin đi trước.”

Đường Ngọc lòng hạ quyết tâm mọi chuyện , mọi hậu quả hắn sẽ tự gánh chịu. Hoàng tử không cần phải biết việc này. Hoàng tử Tây Kinh ta đành phải có lỗi với người này.

Hannablog- Truyện cổ đại ngược- Phù Tuyết Mây Tan chương 55- chương 56 _ Tà Tưa Audio

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *