Chương 55: Mùi hương đặc biệt 

Hoắc Yến trong lòng có phần khó chịu. Sắp đến ngày giao giải dược cho nàng. Phương Tĩnh vẫn đang ở trong cung. Dù Bạch Hàn và Hoắc Tư đã cố gắng điều tra tìm kiếm. Nhưng nàng hiện tại chẳng còn suy nghĩ trao tất cả niềm tin vào người khác nữa. 

Nhan sắc vẫn là xấu xí. Tính mạng nàng vẫn như đang bị người khác nắm giữ. Ai thật lòng và có bản lĩnh để cứu giúp nàng ngoài bản thân đây ? Dù bọn họ có cố gắng thế nào. Nàng vẫn cảm giác không thể an tâm.

Phải, nàng đã trở nên ích kỷ , tính toán lo mọi thứ cho mình. Nàng không thể nghĩ cho Tây Kinh hay ai khác nữa. Hoắc Tư cố gắng thì sao? Nàng vẫn là không thể nói mọi chuyện cùng hắn.

Đại hoàng tử Đường Vận lấy nàng đúng kiểu để thực hiện nghĩa vụ cho đất nước. Một tháng đôi khi nàng còn không gặp được hắn một lần dù cùng sinh sống trong phủ. 

Nàng chính là phải chịu sự lạnh nhạt cho đến chết, không có bất kì một con đường sáng nào cho mình.

Nay có tin tức về Địa Lan Chi . Ai cũng mong muốn tranh giành nó. Hoắc Tư cũng hứa sẽ giúp nàng giành được. Nàng có nên đánh cược toàn bộ hy vọng của mình vào hắn hay không? Nếu không thì nàng còn cách gì ?

Bạch Hàn ngồi đối diện cùng Hàn Tuyết. “ Con được công chúa truyền đến có việc gì?” Hàn Tuyết ngắm nhìn những cây thảo dược bên ngoài ngày càng cao lớn. 

Lòng nàng đột nhiên mong muốn có một ngôi nhà nhỏ nơi có sư tỷ, sư huynh, Lý Nhạt và cả sư phụ nữa. Mỗi ngày nghe tên Lý Nhạt nói chuyện huyên thuyên, nghe sư tỷ dạy bảo, nghe những lời lạnh của sư phụ. 

Nghĩ đến nàng cảm thấy cũng không tệ. Nơi đó trồng nhiều loại thảo dược , hoa cỏ thơm , có tiếng suối chảy…

Đột nhiên nàng trở về thực tại chẳng phải lý tưởng của nàng là tìm ra bản thân là ai sao ? Sao đột nhiên nàng lại có những suy nghĩ có phần kì quặc như vậy.

Bạch Hàn mày hơi nhíu lại : “ Con lại thiếu tập trung rồi,nói ta nghe vì sao công chúa muốn gặp con?” Hàn Tuyết nhìn người nói : “ Công chúa nói con cùng người có vẻ rất hợp, nên muốn cùng ra ngoài cung dạo chơi .. Sư phụ có vẻ để tâm đến việc này.”

“ Ta không để tâm đến việc con gặp công chúa. Nhưng ta chú ý đến việc con có …” Lời nói ra tới đó lại thôi.

Hàn Tuyết lấy làm lạ nên hỏi: “ Sư phụ xưa nay không bao giờ nói chuyện lấp lửng như vậy. Là sư phụ chú ý đến đồ nhi sao? “

Bạch Hàn lấy từ trong tay áo một loại thảo dược có mùi thơm khá đặc biệt. Bạch Hàn đưa cho Hàn Tuyết rồi lại nói: “ Loại hương này tương đối đặc biệt, chỉ cần con mang theo bên mình. Trên đường đi đến đâu tuỳ ý rải nó có thể giúp người khác tìm thấy con sớm hơn.”

” Đây là sư phụ quan tâm mình sao. Hàn Tuyết thoáng dập tắt suy nghĩ. Nàng cũng không hiểu sao lại buột miệng nói vu vơ như kiểu hờn dỗi : “ Sư tỷ với sư huynh đều có vật này sao?”. 

Lời thốt ra lại thoáng giật mình, xong Bạch Hàn đã nghe thấy. Nàng hơi cúi gầm mặt xuống vì có phần xấu hổ với cách ứng xử của mình. Bạch Hàn môi mỏng nhẹ nhếch lên một đường cong nhỏ khó mà trông thấy. 

Hiện tại chỉ có con có vật đặc biệt này. Trước khi đi người còn buông một câu: “ Chăm lo sức khoẻ bản thân, không cần phải thức mỗi đêm để học đến thành ra bộ dạng như vậy.

 Sư tỷ con thấy sẽ lại nói ta không đối đãi tốt với con. Hàn Vân là một đứa trẻ nói nhiều và khá phiền phức.” Nàng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng nói chuyện của sư tỷ bất chợt cũng mỉm cười nhẹ nhàng. 

Làn gió thổi qua mát lại trong lành như ánh mắt và cả nụ cười của Hàn Vân trong trí nhớ của nàng. Nhưng mà sao người ..sư phụ biết ta lại thức khuya nhiều đêm rồi…

Bóng người đã khuất xa, chỉ còn lại chiếc túi chứa một loại hương thơm mà nàng cảm thất rất kì lạ này. Đây là loại thảo dược nào mà nàng lại không biết. Nàng cũng chưa từng ngửi qua.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *