Chương 52: Mưu sâu kế hiểm 1
Đường Như trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng vẫn chưa nghĩ ra cách có thể lấy được Địa Lan Chi.
Nàng hiểu rõ phụ hoàng nhất định sẽ thiên vị Đường Lân. Nếu vị huynh này của nàng hoàn toàn bình phục.
Thì người gặp nguy nan đầu tiên nhất định là nàng. Phương Tĩnh nói rất đúng, nếu hắn được phụ hoàng nhường lại ngôi vị. Thì nhất định nàng sẽ có kết cuộc không được tốt đẹp.
Vì bản thân mình dù dùng bất kì cách nào , nàng phải lấy được địa lan chi. Có nó , đại hoàng huynh nhất định sẽ mang thêm ơn của nàng giúp đôi chân người khoẻ mạnh.
Nhưng rốt cuộc tên Phương Tĩnh này có điểm yếu gì? Ai có thể lay động được hắn. Nếu trực tiếp dùng vũ lực thì liệu ..có chắc sẽ được lại thảo dược này không?
Xuân Thanh đứng bên cạnh công chúa. Nàng hiểu rõ chủ tử rất đau đầu về việc này. Nàng tiến lên bên cạnh công chúa liền nói:
“Công chúa, Xuân Thanh nghe Hàn Tuyết cô nương đã từng gặp riêng Phương Tĩnh. Không biết việc này..”
Đường Như chợt xoay người nhìn nàng: “ Ý ngươi là gì? Không lẽ tên Phương Tĩnh này có mối quan hệ gì với Hàn Tuyết. Hắn vô cùng xảo quyệt, cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.
Nếu hắn thực sự có tấm lòng của người hành y. Từ lúc giúp Hoắc Yến , hắn đã mang Địa Lan Chi để cứu giúp. Chớ không phải nhân dịp này làm khó người trong thiên hạ rồi muốn điều kiện thế này.”
” Dù là ai cũng được, chỉ cần có quan hệ với hắn một chút , ta đều không muốn bỏ qua. Hàn Tuyết là học trò của Bạch Hàn. Việc hắn gặp riêng nàng ta cũng không có gì quá kì lạ. Xem ra ta phải thăm dò một chút. “
Ý tứ của tên Phương Tĩnh quá sâu xa. Nàng chưa hiểu được. Nhưng Hàn Tuyết này nàng muốn xem một chút.
” Người cho kẻ dưới điều tra tất cả mọi thông tin về vị cô nương này cùng với tên Phương Tĩnh. Một chút thông tin ta cũng muốn biết.
Ta muốn gặp vị cô nương này. Ngươi cho mời nàng ta đến hoa viên . ” Dạ vâng công chúa.”
Phương Tĩnh vừa đến hoàng cung chuẩn bị gặp được người mà hắn muốn… Nhưng không ngờ chỉ đi được nửa đường vị công công bên cạnh lại kêu hắn dừng bước.
” Phương thần y hoàng thượng muốn nói với người. Địa Lan Chi là người đang nắm giữ phải không? Xin hãy trả lời thật. Nếu nói dối , mạng người khó chu toàn. “
Phương Tĩnh đôi mày có phần nhíu lại. Hắn không ngờ vị hoàng đế này lại sợ đối mặt trò chuyện. Hắn lại rụt cổ trong cung, nhờ một tên thái giám truyền ý chỉ thế này.
Phương Tĩnh đáp: ” Ta nào dám qua mặt thánh thượng. Lẽ nào ta không hiểu đạo lý bề tôi như vậy? Tại hạ có Địa Lan Chi. Nhưng nay cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Cũng mong được hoàng thượng phân xử để nhẹ bớt nổi lòng.
” Đại hoàng tử, tam hoàng tử, công chúa …ngay cả hoàng tử Tây Kinh cũng đều muốn có nó. Ta không biết phải đưa cho ai. Lòng suy nghĩ rất nhiều, mong được hoàng thượng khai sáng. “
Tổng quản thái giám tên Viên Hoà đã bên cạnh hoàng thượng nhiều năm. Hắn liền nở một nụ cười nhẹ nhìn Phương Tĩnh: “ Hoàng thựơng không thể trực tiếp giao lệnh cho người. Vì đây là vật của người. Thiên tử cũng không thể bứt ép dân chúng.
Hoàng thượng biết các hoàng tử , công chúa đều muốn có thảo dược này. Ai cũng có dự định cho riêng cho mình. Người thân làm cha sao có thể thiên vị ai được.
Nhưng vua là trời, là người mang lại tương lai cho đất nước..Nên người có thể suy nghĩ cẩn trọng. Với lại đã có tâm của người hành y thì đương nhiên hiểu rõ. Trên đời này mạng sống là thứ quý giá nhất.
Đường Như công chúa sức khoẻ an khang. Đường Vận hoàng tử chỉ có chân bị tật. Hoắc Yến công chúa cũng chỉ là một công chúa nước khác.
Tam hoàng tử Đường Lân lại là người có thể mất mạng bất kì lúc nào. Ta nói đến đây Phương thần y không biết đã hiểu rõ chưa? “
Trên môi Phương Tĩnh là nụ cười nhàn nhạt. Không muốn cướp từ tay dân, nhưng hoàng thượng đã ra tay giết cả nhà hắn vì vật này.
Nụ cười bên ngoài khác hẳn trong tim hắn. Cái cười này của hắn trở nên tương đối giễu cợt ,sâu cay. ” Thần hoàn toàn hiểu được dụng tâm của bệ hạ. Thần chắc chắn sẽ giao vật này cho người mà hoàng thượng .. ” Vị công công ngắt lời: “ Là ý của ngươi, sao lại là hoàng thượng?..”
Người rời đi, để lại Phương Tĩnh dưới bóng hoàng hôn trước cánh cổng cung cấm.
Mặt trời đỏ chói như nhuộm màu máu sôi sục của Phương Tĩnh hiện tại. Hắn bước đi , lòng bàn tay cũng nắm chặt như lúc hắn nhìn thấy cái cảnh cả nhà mình nằm trên nền đất lạnh lẽo trước kia…