Chương 5: Gặp gỡ người xa lạ

Mùa xuân đến, cây lá xanh um . Chim hót vang trời, không khí và khung cảnh khiến con người tự động muốn ngắm nhìn , hít lấy mùi vị tuyệt vời của thiên nhiên.

Vị công tử tím nhạt nhẹ nhàng bay trong làn gió .Người ngồi trên chiếc ghế tre phía dưới được lót một lớp lông trắng mềm mại.

Bốn người tùy tùng bước từng bước nhưng nhìn ra không có gì là nặng nhọc với họ. Người đi bên cạnh khuôn mặt trẻ tuổi, bước đi nhanh nhẹn. Đôi khi lại cuối đầu nói chuyện cùng vị công tử áo tím một cách cẩn trọng.

Người ngoài nhìn vào thấy một khuôn phép lễ nghĩa giữa chủ tớ. Nhưng vẫn cảm giác được sự tin tưởng của vị công tử dành cho người trẻ tuổi này.

Ngọn núi tuy cao nhưng khinh công của nhóm người không tệ . Một lúc đã đến đươc cánh cổng Hàn cư của vị tiên trí họ Bạch.

Người thiếu niên trẻ tuổi bước đến cánh cổng gõ . Một thân ảnh màu trắng mở cổng, gương mặt nhu hòa, nhưng khí thế không hề thua kém vị khách xa lạ kia.

Nghiêng đầu nhìn vào vị công tử áo tím : ” Xin hỏi người đến Hàn cư có việc gì?”.

Vị công tử ngẩng đầu nụ cười xán lạn phủi nhẹ y phục trên người: “ Tại hạ tên Đường Vận, hôm nay mạo muội xin được gặp Bạch Hàn Tiên tri hỏi vài việc cho bản thân.”

Hàn Dương chắp tay đáp lễ: “ Tại hạ Bạch Hàn Dương đại đệ tử. Thật không may cho Đường công tử người có lẽ cất công từ xa đến nhưng lại thất vọng một phen.”

Sư phụ vừa xuống núi, mời công tử về nếu có duyên, người sẽ có thể gặp được sư phụ.” Nụ cười không nhạt, lại càng hơi đậm dần ánh mắt . Đường Vận nhìn khung cảnh xung quanh, ngửi được mùi hương hoa nhẹ nhàng bên chop mũi.

“ Đường Vận chỉ là một người tàn tật lại khá rãnh rỗi,  vô cùng yêu thích khung cảnh nơi đây. Ta muốn ở đây đợi cơ hội có thể gặp được Bạch Hàn Tiên Tri. Không biết có thể làm phiền người sắp xếp cho ta và tùy tùng 2 phòng tại Hàn cư được không?”

Hàn Dương nhíu mày: “Hàn cư không cho người lạ vào mong Đường công tử thông cảm có thể xuống núi nghỉ ngơi, chờ đợi ngày lên núi và gặp sư phụ nếu hữu duyên.”

Đường Chân đứng bên cạnh cau mày, khuôn mặt trẻ tuổi lại tỏ ra bực vì chủ nhân. “Công tử nhà ta thân thể trân quý, chịu sương lạnh từ sớm đến đây, chân lại không thuận tiện. Ta nhìn Hàn cư rộng lớn như vậy không lẻ không sắp xếp nổi một gian phòng.”

Giờ xuống núi thì làm sao, biết khi nào Sư Phụ Hàn Dương công tử về lại mà bái kiến. Như vậy không phải là làm khó chủ nhân nhà ta lắm hay sao?”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *