Chương 49 : Trà lâu náo nhiệt
Ra khỏi cung Phương Tĩnh ngồi tại một trà lâu nghe kể chuyện. Hắn vừa mới ngồi chưa bao lâu lại có khách đến thăm. Nằm trong dự tính, có lẽ người gặp hắn sẽ ngày càng nhiều hơn.
Người nhờ đưa ra tin tức đúng là ..đám thuộc hạ lâu không được sự huấn luyện , làm việc ngày càng yếu kém.
Đưa thông tin mà ai cũng có thể đoán ra người nắm giữ Địa Lan Chi là hắn một cách vô cùng nhanh chóng. Người trong triều đình, giang hồ, các y sư và cả bệnh nhân khắp nơi chắc chắn sẽ như lũ kéo đến chỗ hắn.
Nghe tiếng người gõ cửa Phương Tĩnh đặt tách trà nhẹ xuống liền nói: “ Mời vào”. Nhìn thấy Đường Lân mặt cũng nở nụ cười đáp lễ , đứng dậy chào tam hoàng tử.
Người dẫn theo thuộc hạ của mình .Nhìn người này, hắn cũng đoán được võ công cũng không phải hạng tầm thường.
“ Tam hoàng tử trong cung lẽ nào không gặp được ta, người phải đến tận trà lâu này? “ Đường Lân cười nhàn nhạt đáp : “ Hiện tại Phương thần y được rất nhiều săn đón, trong cung lại không tiện.
Ta biết được người nổi tiếng về y thuật không biết có thể xem giúp bệnh nhiều năm của Đường Lân không? Nếu tìm được cách chữa trị, ta nhất định sẽ đền đáp xứng đáng.”
Phương Tĩnh tỏ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “ Bạch Hàn tiên sinh mới là người đứng đầu về thuật điều trị. Ta lại thông thạo hơn về độc dược cũng như giải độc. Có lẽ tam hoàng tử đã tìm nhầm người.”
“Bệnh của ta đã nhiều năm, khí hàn đã xâm nhập sâu..đã từng gặp Bạch Hàn tiên sinh nhưng không có phương pháp thích hợp. Có lẽ Phương thần y hiện tại là niềm hy vọng duy nhất của ta.”
Phưỡng Tĩnh cảm thán: “ Là một người học y thuật ta cũng muốn xem bệnh cho người, nhưng nhìn thần sắc của tam hoàng tử.
Thật thứ lỗi tại hạ nói thẳng, mạng sống người quá mong manh, chỉ là kéo thêm chut hơi tàn mà thôi. ” Thuộc hạ đứng bên cạnh nghe xong muốn rút kiếm vì người này quá vô lễ với hoàng tử.
Đường Lân liền nhìn hắn tỏ vẻ không hài lòng, gươm liền thu lại vỏ. ” Ta hiểu rõ sức khoẻ của mình Phương thần y vô cùng thẳng thắn. Ta cũng không nên dài dòng. Không biết người có thật sự đang giữ Địa Lan Chi?”
Ánh mắt Đường Lân vô cùng sắc bén, người có dáng vẻ bệnh tật nhưng uy nghi của một tam hoàng tử quả thật cũng khiến người khác rét lạnh.
Phưỡng Tĩnh nhìn sâu vào đáy mắt không chút do dự trả lời: “ Ta có”.
Đường Lân sau bao năm mệt mỏi vì bệnh tật, nhưng được nhìn thấy thứ ánh sáng cho bản thân. Hắn có phần kích động. Mắt nhắm nghiền lại để trấn tĩnh bản thân, nhưng đôi tay không tự chủ nắm chặt lại.
“ Không biết làm thế nào thì Phương thần y có thể giao cho ta Địa Lan Chi. Kông dám giấu diếm, Địa Lan Chi có thể giúp cứu được mạng sống của bản thân.
Ta sẽ muốn có nó dù phải trả bất cứ giá nào. Người có thể ra giá hoặc đưa ra bất kì yêu cầu bản thân mong muốn. Ta sẽ cố gắng chu toàn.”
Phương Tĩnh trong đáy mắt thập phần căm hận, nhưng vẫn nhàn nhã nâng tách trà uống một ngụm.
” Đây quả là vật báo vô cùng hiếm có. Nhưng nay ai cũng biết ta đang giữ loại thảo dược này. Người có biết ? Hiện tại ai ai từ người của triều đình, giang hồ hay một tên ăn mày đầu đường xó chợ cũng muốn nhắm đến ta. Nếu ta thực sư giao nó cho tam hoàng tử e là tuổi thọ của ta sẽ ngắn lắm.”
“ Người giao cho ta nhưng giao một món vật nguy hiểm qua tay người khác. Phương thần y chắc hẳn sẽ không được chú ý đến, người được thiên hạ quan tâm chỉ có ta.”
“ Tam hoàng tử có biết ,đại hoàng tử Đường Kinh, hoàng tử nước Tây Kinh đều muốn vật này. Toàn là những nhân vật ta không thể đắt tội. Quả là vô cùng khó xử. “
“ Nếu ngươi không muốn giao thì để mạng lại đây..” Đường kiếm vừa chém ra vụt qua mái tóc của Phưỡng Tĩnh, trong mắt hắn là nụ cười lạnh như băng. Hắn né tránh đi những vẫn có một sợi tóc vì thanh kiếm mà rơi xuống.
Phương Tĩnh nhìn hắn liền tỏ vẻ mặt khá khiếp sợ. ” Tam hoàng tử muốn dùng vũ lực đến cướp đoạt bảo bối của người khác sao ? Thế gian này phàm là những thứ cưỡng cầu đều .. “
Chưa dứt lời Đường Lân liền nói không khách khí: “ Nếu ta nhất quyết cưỡng cầu thì sao…”
Ngoài cửa liền vang lên giọng nói của một người: “ Trà lâu này đúng là vô cùng náo nhiệt”..