Chương 46 : Đường Như gặp Hoắc Yến, Phương Tĩnh 

Sáng sớm, Xuân Hoa vội vàng chạy đến phòng Hoắc Yến báo. Công chúa Đường Như đến phủ Đại Hoàng Tử muốn thăm Hoắc Yến. 

Nàng cười nhẹ trong lòng thầm hiểu, cô ta muốn đến xem điều gì. Hoắc Yến không hiểu vì sao Đường Như luôn có ác cảm với nàng? Hẳn muốn đến đây chỉ để làm trò “ mèo khóc chuột”.

Nàng vội vàng chuẩn bị xiêm y ra đón tiếp vị công chúa Đường Kinh. Dù sao nàng cũng không thể thất lễ với vị khách này. Đường Như nhìn tấm vải mỏng che trên gương mặt Hoắc Yến.

Nàng tròn mắt tỏ vẻ hoang mang: “ Đại tẩu lúc xưa nét đẹp tuyệt mỹ, nay phải dù mảnh vải để che mặt. Lòng muội đau xót không nguôi. Cùng là phận nữ nhi, muội hy vọng người nhanh chóng tìm ra danh y có thể chữa khỏi vết sẹo. “

Hoắc Yến nhẹ nhàng nói : “ Đa tạ muội có lòng hôm nay lại đến thăm. Đại hoàng tử hôm nay không có trong phủ, không thể tiếp đãi muội chu đáo. Mặt của ta quả thật bị huỷ, nhưng đối với đại hoàng tử cũng là một điều tốt.”

Đường Như nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Hoắc Yến liền nói tiếp : “ Chân của đại hoàng tử bị thương lâu năm, gương mặt hiện tại của ta cũng có khuyết điểm. Hai người như “ đồng bệnh tương lân” có thể sẽ hiểu nổi khổ của nhau. Chúng ta có thể rút ngắn khoảng cách, cũng là một chuyện tốt .”

Đường Như liền hiểu rõ ý tứ sâu xa của Hoắc Yến. Cô ta muốn nói lúc trước đại hoàng tử không xứng với mình, hiện tại mặt cô ta bị huỷ, đại hoàng tử mới có thể được xem là cân xứng . 

Đường Như thật lòng muốn dùng dao rạch thêm cho cô ta vài nhát. Không phải vì quá bất bình cho đại huynh của mình. Mà là nhìn thấy Hoắc Yến ngạo mạn với Đường Kinh. Lòng nàng đã không thể mang bất kì hảo cảm nào với Hoắc Yến nữa rồi.

“ Muội nghe nói trong cung có một danh y tên Phương Tĩnh do đại tẩu trực tiếp tiến cử. Chắc hẳn y thuật vô cùng cao minh. Hắn mới lọt được vào mắt của người. Không biết muội có thể dùng hắn làm y sư bên cạnh. “

Nói xong nàng còn cố tình ho vài tiếng lại nói: “ Thân thể muội dạo này quả thật không được tốt cho lắm. Rất muốn có một người đáng để tin tưởng về y thuật. Muội cảm thấy người tẩu tiến cử rất đáng tin.Muội có thể…”

Hoắc Yến cười đùa nói : “Muội nếu thích hắn cứ dùng đến, chỉ cần muội không thấy hối hận là được. Tẩu bệnh chưa khỏi hẳn. Ta rất muốn nghỉ ngơi, tiếp đãi không chu đáo mong muội lượng thứ.”

Đường Như biết ý mỉm cười đứng dậy rời đi. Trên xe ngựa Xuân Thanh hỏi nàng: “ Công chúa muốn trọng dụng tên Phương Tĩnh gì đó sao? Hắn có thể là người của Hoắc Yến công chúa. Không biết hắn có thật lòng muốn về phe người không?”

Đường Như nhìn Xuân Thanh một cái rồi cười thâm sâu: “ Gặp hắn rồi sẽ rõ..”

Phương Tĩnh ngồi giữa hoa viên tự mình châm trà, ngắm hồ cá nhẹ nhàng an tĩnh. Tiếng bước chân truyền đến. Một vị công công quản sự báo công chúa sắp đến, Phương Tĩnh chuẩn bị nghênh đón. Hắn cười gật đầu, nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên y phục cho có lệ rồi lại ngồi xuống thưởng trà. 

“ Ta có thể uống trà cùng với Phương thần y không? “ Phương Tĩnh đứng dậy cuối đầu hành lễ: “ Thần y quả là ta chưa thể xứng với danh phong này. Được thưởng trà cùng công chúa Đường Kinh là vinh hạnh của ta.”

Đường Như lặng lẽ quan sát hắn có một gương mặt xinh đẹp đến kì dị. Nếu so sánh nàng và Hoắc Yến có lẽ thua hắn về sự mị hoặc, lẫn nhan sắc. Khuôn mặt tươi cười nhưng lại làm người khác lạnh sống lưng. 

Nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Phưỡng tĩnh rót cho nàng một cốc trà nóng. Công chúa uống xong tỏ vẻ tán thưởng. Ta từng thưởng thức vô số loại trà quý , nhưng mùi vị thanh mát của loại  trà này ta lại chưa từng thử và biết đến.

Phương Tĩnh mỉm cười nhìn công chúa đáp: “ Trà do tại hạ tự chế với vài loại thảo dược, nếu công chúa thích ta có thể điều chế cho người một ít.”

Hắn thực sự nhìn thẳng nàng không e dè, nghi kị như vậy sao? Nàng không thể suy đoán bất cứ điều gì từ ánh mắt của hắn. 

“ Vậy Đường Như xin đa tạ người. Ta thân thế dạo này cảm thấy có phần không được thoải mái. Nên luôn muốn tìm một danh y chữa bệnh. Người này sẽ phải bên cạnh ta ,trở thành cánh tay trung thành của ta. Không biết người có nguyện ý không?”

Phương Tĩnh yên lặng trầm ngâm rồi lại mỉm cười: “ Con người ta quen với sự tự do sợ không chịu nổi nhiều quy tắc trong cung. Nhưng nếu công chúa mở lời, lương tâm của người hành y ta sẽ ở lại  bên cạnh công chúa đến khi sức khoẻ người an khang hơn.”

Vừa có vẻ từ chối, lại xem như một lời đồng ý, người này không thể phân biệt địch hay bạn đúng là rất khó lôi kéo. Đường Như đứng dậy nói: “ Vậy mỗi ngày mong người đến cung của ta đến xem tình hình sức khoẻ.Khi ta hoàn toàn khỏi bệnh ,người có thể rời khỏi nơi nhiều quy tắc này.”

Công chúa rời đi, ánh mắt hắn từ từ lại tối lại. 

Vì cái gì mà hắn và muội muội của mình phải khổ sở bao năm. Còn đám người này lại sống sung sướng quyền uy như vậy. Hắn thật muốn lột da người hắn vừa gặp để thoả được một phần khó chịu trong lòng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *