Chương 32 : Sư đồ gặp mặt
Ánh mắt Hàn Tuyết lay động, rất nhanh cũng thực hiện lễ nghĩa với sư phụ và đại sư huynh. Bạch Hàn ra hiệu muốn nói chuyện riêng với Hàn Tuyết. Hàn Vân trầm ngâm chưa phản ứng kịp đã được đại sư huynh níu tay đi khỏi.
Bạch Hàn tiến đến ngồi bên trong đình, gió thổi lành lạnh mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay.Hàn Tuyết giật mình hồi tưởng mỗi lần sư phụ gọi nàng đến trò chuyện thường chỉ là những chuyện trách mắng.
Bạch Hàn nhìn Hàn Tuyết cỏ vẻ không tập trung: “ Con ngồi xuống sư phụ có việc muốn hỏi? “ Hàn Tuyết chậm rãi ngồi xuống, nàng tự thấy sao gió càng ngày càng lạnh. “ Sư phụ cứ hỏi, con biết sẽ đáp lời người.”
“ Con xuống núi từng gặp đại hoàng tử con gặp người nào khác con lưu tâm không?”
Hàn Tuyết suy nghĩ : “ Con chỉ gặp đại hoàng tử là nhân vật lớn, còn lại chỉ là người vô danh, hầu như không ai đáng để lưu tâm.”
Bạch Hàn cười nhạt: “ Vậy con lưu tâm điều gì? Hàn Vân, Hàn Dương con có để mắt đến không?”
“ Con chỉ nghĩ cho cuộc sống của bản thân sau này , không nghĩ được nhiều cũng không quan tâm được nhiều người như vậy.”
“ Ta chỉ hy vọng sau này dù làm việc gì con đều nghĩ đến tình cảm sư tỷ, sư huynh dành cho mình. Con có nghĩ đến việc tìm ra thân thế của bản thân?”
Hàn Tuyết ngước nhìn trực diện ánh mắt phảng phất như sương của Bạch Hàn : “ Con sẽ tìm, sư phụ người có biết được thân thế của con không? Nếu người giúp con thật sự …”
Bạch Hàn nhẹ giọng cắt lời: “ Việc trong thiên hạ ta không thể nào biết hết. Mọi việc đều nên thuận theo lẽ tự nhiên. Thời gian chắc chắn sẽ cho con câu trả lời. Chỉ cần con giữ vững được bản tính hiện tại của mình là được”.
“ Con không hiểu lời sư phụ, chỉ có thể cố gắng tìm ra câu trả lời cho bản thân. Thời gian là thứ không thể nào quay trở lại, con không muốn lãng phí.”
Bạch Hàn nhìn cành liễu rủ bên hồ nhẹ nhàng đứng dây: “ Không ai tránh khỏi được số mệnh của mình, nhưng tâm tính lại là phong thuỷ tạo nên số mệnh. Con chỉ cần sống tốt, mọi chuyện còn lại hãy để cho ông trời sắp đặt, hà tất phải cưỡng cầu.”
Bóng lưng Bạch Hàn ngày càng rời xa, Hàn Tuyết đứng trong gió lạnh,bóng dáng cô đơn lạnh lẽo . Người đời bảo rằng sư phụ băng lãnh, cô đơn. Nhưng nàng lại cảm thấy mình mới là người cô đơn nhất thế gian này.