Chương 25 : Sư đồ rời núi tuyết

Hàn Dương, Hàn Vân cùng sư phụ cách vài năm lại xuống núi một lần. Đúng dịp này, sư phụ bảo hai người chuẩn bị ít hành lý xuống núi.

Lòng Hàn Vân vui như hoa nở rộ. Nàng biết nếu đến Đường Kinh chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại được sư muội.

 Hàn Dương hiểu rõ tâm ý của nàng. Chàng cũng có phần lo cho tiểu sư muội nên cũng vui không kém. Ba thầy trò cùng xuống núi. Họ vừa đến khu chợ nhỏ dưới chân núi đã thu hút biết bao ánh mắt.

Dù có mặc những trang phục đơn giản, nhưng sự thanh tao,thoát tục. Sự xinh đẹp của ba sư đồ giống như không nhiễm chút bụi của thế gian. Họ làm cho người khác cảm nhận một khí chất khác biệt.

Chưa nói đến nhan sắc của Bạch Hàn Vân đến tuổi cập kê xinh đẹp không thôi. Hàn Dương khí chất cũng hút bao nhiêu ánh mắt thiếu nữ trộm nhìn.

 Nhưng có lẽ người khiến người khác nhìn không chớp mắt, nhìn một lần khó có thể quên là vị sư phụ ẩn dật trên núi tuyết lâu năm Bạch Hàn.

Cả ba đi được đoạn đường khá xa, rốt cuộc Bạch Hàn Vân mới dám mở miệng hỏi sư phụ: “Sư phụ chúng ta đến Đường Kinh có thể sẽ gặp tiểu sư muội, con..”

Chưa dứt lời Bạch Hàn lên tiếng: “ Người đã rời sư môn xem như duyên phận đã hết, con nên cắt đứt. Nếu gặp lại chỉ là những người xa lạ không nên quyến luyến.”

Hàn Vân sững sờ, nàng không hiểu sao sư phụ lại lạnh lùng đến mức này với tiểu sư muội. Hàn Tuyết quả thật không sai chút nào.

Sư phụ đối vời sư muội thưc sự vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm đến mức chính nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Dưới ánh chiều tà, cả ba sư đồ đã đến cổng Man thành. Họ vào thành và tìm đến một quán trọ để nghỉ chân. Vẫn là nơi thu thập những thông tin mới tốt nhất, ba người ngồi nghỉ ngơi dùng trà.

 Bàn bên cạnh liền có tiếng người nói vui vẻ: ” Hoàng thượng vô cùng xem trọng lễ thành hôn của đại hoàng tử và công chúa nước láng giềng Hoắc Yến.”

” Bên ngoài Đường kinh từ lúc vào thành đã thấy dán bảng thông báo, rất nhiều sứ giả các nước đều sẽ đến dịp này. Đường Kinh hiện tại ngày càng náo nhiệt.”

Ánh mắt Bạch Hàn ngưng ở không trung, những kí ức từ từ thu lại. Hắn không muốn nhớ, cũng chẳng muốn nghĩ đến. Lòng hắn đã thanh tịnh bao lâu nay, không muốn vì bất cứ điều gì mà nổi sóng.

Nhưng hắn đâu biết rằng sóng gió chẳng thể ngăn được. Từ khi họ bước vào cánh cổng của Đường Kinh.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *