Chương 18 : Bạn cũ đến thăm
Hai thân ảnh tiêu sái lên núi, trên đường đi thu hút bao nhiêu ánh mắt vây quanh. Hoắc Tư phong thái nhẹ nhàng, nụ cười thường trực trên môi. Ánh nhìn luôn tạo cảm giác dễ chịu, khí chất thanh tao.
Lý Nhạt nụ cười như có như không, ẩn sâu trong đôi mắt một mị lực mê người.
Nhưng hắn lại rất thường xuyên nói chuyện. Người khác trông khó hiểu, một người như hắn phải có khí chất trầm tĩnh. Nhưng Lý Nhạt lại nói nhiều nhất.
Vẻ mặt nói chuyện bỡn cợt của hắn có thể khiến người ta sôi máu. Ánh mắt lại có vẻ tinh tường của một dân buôn.
Vừa đến cổng đã thấy Bạch Hàn Dương chờ sẵn. Sư phụ mời hai vị công tử vào, cả hai nhìn nhau mỉm cười, gật đầu bước vào.
Lý Nhạt nhìn xung quanh, liền cất tiếng hỏi: “ Hàn Tuyết nhà ta không biết dạo này khỏe không? Tảng băng lạnh đó đã tan được chút nào chưa?”
Hàn Dương quay đầu nhẹ nhìn Lý Nhạt: “ Lý công tử có thể gặp sư phụ hỏi, Hàn Dương không tiện nhiều lời.”
Đôi chân mày Lý Nhạt nhíu lại, tỏ vẻ kinh ngạc. “ Tên Bạch Hàn đó lại làm gì tảng băng rồi? Hoắc Tư nhanh chân lên, lòng ta khá bồn chồn rồi.”
Một chiếc bàn bạch ngọc xinh đẹp, trên có chiếc bình có bông hoa xanh cắm vào làm nổi bật màu trắng tinh khiết.
Một bộ ấm trà chuẩn bị sẵn, một dáng người đứng chắp tay đưa lưng về phía ngọn núi xa, áo trắng phiêu dật bay trong gió. Mang cảm giác lạnh lẽo của mộ vị chủ nhân sống trong núi tuyết.
Lý Nhạt từ xa đã lên tiếng : “ Còn thể hiện phong thái trước gió gì nữa, mau nói xem người đã làm gì tảng băng nhỏ của ta rồi ?”
Hoắc Tư cười nhẹ, ngồi xuống ngón tay thẳng dài rót ba tách trà chời đợi hai vị bằng hữu. Bạch Hàn quay lại đi đến ngồi xuống, thưởng thức tách trà, không vội mở miệng trả lời.
Hoắc Tư cười nói: “ Lý Nhạt thì rất sốt ruột, người thì lại nhàn nhã đến vậy sao? Ta cũng thực sự muốn nhìn thấy tảng băng nhỏ. Người đừng trầm ngâm làm người khác phải suy nghĩ nữa.”
Bạch Hàn nhìn Lý Nhạt: “ Người nên đi cuối cùng cũng phải đi, người hà tất phải hỏi nguyên do.”
Lý Nhạt vội đi đến ngồi nhìn Bạch Hàn: “ Ta không biết nói gì, Hàn Tuyết là tảng băng nhỏ, còn người chính là tảng băng chìm.
Ta thật sự muốn dùng sự nhiệt huyết toả nắng của mình làm tan chảy ngươi cho đến khi biến mất.
Ngươi có cần khắt khe với một vị tiểu cô nương như vậy không? Cho dù bói toán ra cái gì thì chuyện đời luôn có thể xoay chuyển được. Ta không tin cô nương ấy có thể làm ra chuyện tày trời gì.
Mà nếu có làm chuyện đó ta sẽ suy nghĩ để chống đỡ cho vị tiểu cô nương này.”
Cả Bạch Hàn và Hoắc Tư đều nhìn Lý Nhat với kiểu tâm tư tương đối khó hiểu.
Lý Nhạt liền nói: :” Lần đầu tiên nhìn thấy tảng băng đó, ta liền yêu thích. Chẳng hiểu cảm giác gì, chỉ biết nếu bảo vệ được tảng băng mà cần dùng đến gia sản nhà ta, chắc ta cũng đành lòng trao.”
Hoắc Tư ý vị thâm trầm, cười nhạt uống tách trà trên tay. Nhìn ngọn núi phía xa gợi lên nhiều hồi ức.