Chương 15 : Huynh muội họ Hoắc

Hoắc Yến buổi tối ngồi trong đình ngắm cảnh. Bỗng nghe bước chân phía sau liền xoay người kinh ngạc nhìn thấy vị đại huynh luôn thích du ngoạn của mình đứng bên cạnh.

“ Huynh đường đường là hoàng tử một nước, đến đường đường chính chính , sao huynh lại luôn thích vào cung len lút? Buổi tối nếu có người nhìn thấy thật sự không hay chút nào.”

Hoắc Tư mắt Phượng, môi mỏng nhếch nhẹ. Bộ trang phục tím nhạt ưu nhã ngồi xuống: “ Ta đến thăm muội nhưng không thích những lễ nghi phiền phức.

Ta đành phải gặp muội giữa hoàn cảnh thế này. Muội không chào đón thì ta sẽ nhanh chóng ra khỏi cung.”

Hoắc Yến lông mày cau lại, tỏ vẻ buồn bã: “ Trong cung này ai cũng tỏ vẻ cung kính ta, nhưng thật ra đều xem thường vị công chúa như ta.

Vì ta phải lấy một vị hoàng tử chân bị tật nguyền, xem như tương lai của ta chẳng còn gì. Phụ Vương thật nhẫn tâm.”

Hoắc Tư đến cạnh muội xoa nhẹ đầu: “ Ta điều tra một chút về Đường Vận tuy tật nguyền nhưng phong thái, tính cách đều không phải hạng tầm thường.

Sau này nếu chân có cơ duyên được trị khỏi thì muội muội hoàn toàn có thể làm hoàng hậu của Đường Kinh.

Còn nếu không trị được chân, thì muội cũng không lo bị ức hiếp khi về phủ. Ta tuy thích đi đây đó, nhưng việc của muội muội ta vẫn tra xét một cách đàng hoàng.

Hoắc Yến muội của ta sao phải chịu thiệt. Nếu thật lòng muội gặp hắn mà không thích. Ca ca có thể nghĩ cách cho muội ra ngoài cung sống thoải mái. Nhưng danh xưng công chúa lúc đó muội không cần nữa”.

“ Huynh , sao cha lại đưa ta đến đây. Ở đây không có phong cảnh giống Tây Kinh, không có con người của Tây Kinh. Ta không cảm thấy thân quen, trong cung này mưu mô, giả tạo, nhìn thôi ta cũng cảm thấy rất chán ghét ”.

“ Sinh nhà đế Vương không thể làm chủ mình, nhưng sao huynh được làm điều mình muốn, còn ta thì không.”

Hoắc Tư nhìn nàng: “ Vậy muội muốn một cuộc sống thế nào? Khi nào suy nghĩ xong nói cho huynh biết”.

Hoắc Yến chỉ cảm thấy không phù hợp với cuộc sống cung cấm, nhưng lại không muốn mất danh xưng công chúa bôn ba ở ngoài.

Lại không muốn cưới một người tật nguyền, nhưng nàng chưa nghĩ ra mình thật sự muốn gì.

Hoắc Tư đứng dậy: “ Ta đi tìm bằng hữu tốt của ta, có thể nhờ hắn lý giải một chút về đại hoàng tử cũng như hoàn cảnh của muội. Đợi ta..”

Hoắc Yến gật đầu nhìn dáng người bay lên tường cung cấm một cách quen thuộc. Thật sự nàng cũng không hiểu nổi nhị huynh của mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *