Chương 1: Hạ Nguyệt

Tôi tên Hạ Nguyệt đã 34 tuổi . Dù là ở hiện đại thì cũng được xem là quá lứa rồi. Bậc phụ huynh đã mêt mỏi trong việc thúc giục tôi đi tìm chân ái. 

Bạn bè có người vài ba đứa con, có khi sắp làm sui gia đến nơi rồi. Tôi vẫn thích xem phim truyền hình, hay mơ mộng. 

Một công việc văn phòng tương đối ổn định, mức lương cũng chỉ đủ sống. Tuổi lớn, nhà không có, chồng con chưa có, tiền dành dụm không nhiều. 

Chỉ có tuổi tác , nếp nhăn tăng lên. Nhiều bệnh cũng xuất hiện dần, đặc biệt là căn bệnh mất trí nhớ.

Ngày qua ngày cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng không hiểu sao tôi vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu. Vẫn luôn suy nghĩ chắc chắn sẽ có chàng trai đến yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực.

Nếu có người nghe được tiếng lòng của tôi chắc sẽ nói tôi ảo tưởng. 

Nhưng nếu đã suy nghĩ thì phải ảo tưởng cho tới. Nếu ngay cả mong muốn của bản thân mà cũng mập mờ, keo kiệt thì chính tôi cũng chán mình.

Đang ngồi xem phim bộ bộ kinh tâm, một bộ phim xuyên không mà tôi xem đi xem lại nhiều lần. 

Tôi tự hỏi nếu mình là Nhược Hy thì sẽ ra sao? Nhưng tôi chắc chắn mình không có sự thông minh, tinh tế như Nhược Hy. 

Khi Nhược Hy chết ,tôi ngồi khóc như mưa. Tôi và Ung Chính đều khóc như nhau.Khóc mệt rồi, tôi lại tắt đèn đi ngủ. Một giấc ngủ sâu và dài.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *