Chương 12 : Hội hoa đăng 2
Ta chỉ kịp chớp đôi mắt nhìn hắn mà chưa kịp thốt nên lời nào. Bên cầu đã vang lện giọng nói có vẻ không thân thiện lắm: “ Đêm hoa đăng ăn mặc như gia đinh trốn ra ngoài gặp tình lang đúng là cực cho nàng quá. “
Tên này là vị hôn phu của mình, bất chợt quên luôn tên của hắn. Dù xuyên không qua thì não cá vàng vẫn không thay đổi.
Điều ta còn cảm thấy bất ngờ hơn là sự chạy đi nhanh còn hơn chó đuổi của tên Thẩm Tâm.
Đúng là không phụ lại khuôn môi bạc tình bạc nghĩa mà trời ban cho hắn. Hắn bay đi trước mắt ta . Còn tên Triệu Hàn Phong chỉ biết cười nhếch môi nhìn theo bóng lưng cuả tên đó.
Hắn liền bước đến gần ta hơn, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt. Không biết hắn đã định đấu giá ta bao nhiêu? Một khoảng thời gian lặng yên trôi qua, ta cảm nhận dài như cả thế kỷ.
Thời gian không biết qua bao lâu ,hắn liền lên tiếng : “ Tại sao phải trở thành bộ dạng này để tham gia hội hoa đăng? ” Ta không cầm lòng được mà phải thốt lên:” Vì sự trói buộc của cái thời đại này, ai lại không muốn tự do.”
Hắn nhìn sâu vào mắt ta như tìm kiếm điều gì đó. “Ta không nhìn ra được điều gì giống như muội của lúc trước.”
Ta chột dạ cười giả ngơ: “ Ta đã nói con người luôn luôn có sự thay đổi. Càng lớn ta càng hiểu được nhiều thứ. Đương nhiên ta không còn những suy nghĩ ấu trĩ lúc trước nữa. “
Hàn Phong gương mặt hắn đột nhiên nghiêm túc: “ Vậy nàng còn muốn hôn ước này không? “ Ta đột nhiên không nghĩ kịp cũng chưa biết trả lời sao.
Hàn Phong tên này thường ngày mang tiếng ăn chơi. Hắn là thông minh lại giả vờ như những bộ phim cổ trang ta xem được. Hay chính là thể loại vừa cờ bạc, lại còn thích đào hoa chọc ghẹo con gái nhà lành.
Ta cũng nhìn hắn nghiêm túc nói ra lòng mình : “ Ta và người chắc hẳn không có tình cảm sâu nặng, Nam nhân ở đây tam thế tứ thiếp.
” Ta lại không chịu được cảnh chia sẻ người chồng mình cho người khác. Thật lòng nếu có thể có cách từ bỏ hôn ước này, ta hoàn toàn đồng ý. Triệu công tử chắc hẳn cũng có mong muốn này. “
Hắn lại tiếp tục nhìn xoáy sâu vào mắt ta, gì đây là ta chưa đủ nghiêm túc sao?
Rồi lại cười một cách khó hiểu : “ Đúng là rất khác. Ta tất nhiên có mong muốn bỏ mối hôn ước với một cô nàng tiểu thư nhiều tai tiếng như nàng. Nhưng nàng hiện tại như vậy chính là làm ta thay đổi ý kiến.
Thời này tam thê tứ thiếp. Nàng nói có vẻ như rất bất mãn, không hài lòng điều mà mọi cô gái đều cho rằng rất bình thường.
Lẽ nào nàng muốn ta chỉ có một mình nàng. Đêm hoa đăng này một vị tiểu thư mất tích cả đêm không về phủ . Ta nghĩ việc này mới hợp với thanh danh của nàng hiện tại. “
Ta chợt cảm nhận được nguy hiểm gần kề. Lùi lại chưa được vài bước đã bị hắn nắm lấy eo bay lên không trung.
Chợt thấy người bay bổng, nhẹ tênh nhưng lại phấn khích khó tả. Cảm giác này mới là cổ đại chứ. Là khinh công , đây chính là khinh công trong truyền thuyết rồi.
Tên phá gia chi tử này lại làm được một việc tốt rồi. Hắn biết võ công, khinh công hắn thế này chắc cũng không phải hạng “nhẹ” lắm đâu nhỉ.
Ta chợt cười giòn tan bên cạnh hắn . Rồi nhìn hắn chớp nhẹ mắt một cái, tung nhẹ hai tay ra đón làn gió mát.
Ta tin hắn không tự nhiên mà đưa ta lên rồi đẩy xuống đâu. Chưa cảm nhận nhiều thì đã “ cặp bến” rồi sao? Trên một cái cây lớn, phía trên là những ngôi sao lắp lánh, lãng mạn không chịu được.
Hắn lại tiếp tục nhìn ta phì cười: “ Nàng không sợ, lại còn rất nhàn nhã. Phong thái không tệ. Ta rất thích. “
Người này rất thích tạo cảm giác bất ngờ này cho người khác .Ta đang tưởng tượng trong đầu là hai người cùng ngồi xuống ngắm trăng sao lãng mạn như một đôi tình nhân trong tiểu thuyết.
Thì hắn lại dập tắt hết mộng tưởng của ta: “ Đêm hoa đăng còn dài, ta muốn về thăm các cô nương trong Ngọc Xuân lâu. Nàng ở đây ngắm sao, khi nào chơi chán rồi leo xuống nhé. Hơi cao một chút nhưng ta tin tưởng nàng làm được.”
Cố ý, hắn chính là cố ý muốn giết ta mà không phải chịu trách nhiệm gì. Thâm độc hơn cả đàn bà. Tên này cần phải được diệt trừ trước tiên trong tiểu thuyết.
Ta dùng ánh mắt van nài hắn. Nhưng mọi hy vọng của ta đã tan biến khi bóng hình hắn mất dạng bay đi nhưng chưa từng làm việc gì xấu xa.
Cầu người hay bằng tự cứu lấy mình. Nhưng khi nhìn xuống phía dưới, thì căn bệnh rối loạn tiền đình của ta dường như sắp tái phát.
Ta vịn tay vào cây thật chặt ngửa mặt lên trời than oán : “Trời muốn diệt ta từ chương này hay sao?”