Chương 73 : Tang gia 4
Hắn rời khỏi Lý gia chưa bao lâu . Lý Nhạt đã nhận được người truyền tin tức tới phụ mẫu đã qua đời. Ánh mắt hắn cưỡi ngựa trên tuyết tối sầm lại. Khi đó tuyết cũng vừa rơi , những hạt bông tuyết rớt trên gương mặt hắn. Lúc này người không biết là tuyết lại có vị mặn…
Hắn thúc ngựa nhanh chóng qua trở lại . Giờ đây hắn đã không gặp được người thân lần cuối. Cuộc đời quả có nhiều việc không thể lường trước.
Với tiềm lực , tài trí, võ công của bản thân.Lý Nhạt từng nghĩ chắc chắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh khốn cùng.
Nhưng giờ xem ra hắn đã sai. Liên tiếp những sự việc xảy đến, những việc này đều làm tổn hại đến người quan trọng . Nhưng bản thân lại bất lực như vậy.
Dù tim có là sắt đá, dù ý chí mạnh mẽ kiên cường đến mức nào. Thì giờ phút này đây khi đang cưỡi trên ngựa quay về. Hắn vẫn hét lên một tiếng để thoả sự đau thương mệt mỏi trong suốt thời gian qua.
Tâm trí hắn đã kiệt sức rồi. Cái chết của phụ mẫu . Hắn thừa biết việc này không đơn giản. Làm sao hai người đang khoẻ mạnh lại cùng ra đi đột ngột như vậy? Kẻ nào dám đụng vào Lý gia của hắn.
Dây cương trên lưng ngựa bị hắn nắm chặt quá , tay chảy máu. Áo choàng trên người cũng chợt buông lỏng ra rớt trên nền tuyết dày. Hắn đã không còn cảm giác lạnh nữa.
Phía trước cảnh cổng Lý gia một màu trắng tang tóc. Kẻ trên người dưới lo lắng cùng khóc thương cho chủ nhân của mình. Hắn lập tức vào trong muốn tìm hỏi vị đại phu chữa trị.
Quản gia nhà họ Lý cũng chạy đến báo với người. Thiếu chủ sau khi người đi, chúng tôi đã sắc thuốc theo lời dặn của vị y sư. Nhưng sau khi dùng thuốc xong lão gia phu nhận đột nhiên phát bệnh rồi mất.
Chúng tôi tìm kiếm vị y sư đó nhưng người đã chết ngay phía sau hậu viện . Lão nô biết rằng chắc chắn có người muốn hại lão gia , phu nhân.
Mong thiếu chủ giúp lão gia phu nhân tìm ra hung thủ.. Quản gia quỳ xuống, nước mắt cũng rơi ra, bộ dáng thảm thiết vô cùng đau đớn.. Nỗi oán hận trong hắn đã sâu không còn thấy đáy.
Lý gia xưa nay chưa từng ai dám động vào. Trong phủ chắc hẳn có kẻ gian tế .
“ Lo hậu sự cho phụ mẫu ta, rồi sẽ tính sổ với bọn chúng sau. Ta đến nhìn mặt phụ mẫu, sau đó sẽ đến xem thi thể của y sư đó.”
Một bàn tay thon dài xoa bóp vai cho vị công tử còn lại của nhà họ Lý. “ Ta nghe nói họ chết hết rồi, ngài có chút buồn nào không? Dù sao cũng…”
“ Ta có buồn nên liền tìm đến nàng uống rượu , không phải sao? Nuôi ta cũng nhiều năm như vậy ,không có công cũng tốn sức . Ta cũng cảm thấy đau lòng.”
Nữ nhân che miệng cười khúc khích đầy châm chọc: “ Lại giả vờ với ngay cả ta. Đóng kịch lâu ngày lại thành thói quen. Sao vị công chúa họ Hoắc đó mùi vị thế nào? “
Hắn cười nhìn nàng, kéo người vào lòng : “ Mùi vị chẳng ra làm sao cả, không thể so sánh được với nàng. Chỉ là hiện tại chỉ có hai người chết thôi. Lý gia vẫn còn một người chưa chết , thật đáng tiếc. “
“ Chàng đúng là ác độc, người nuôi dạy mình đã như vậy. Người kêu chàng là đại ca cũng không muốn tha. Ta thật lo cho bản thân. Không biết khi nào lại đến lượt mình bị chàng hạ độc thủ.”
“ Nàng thật là hiểu ta, vậy thì để xem nàng thế nào. Nếu giết nàng thì còn ai biết được bộ mặt ác độc này của ta nữa. Vậy cuộc sống này nhàm chán biết bao.”
“ Chàng đúng là tên quái dị đến mức đáng yêu. “