Chương 62: Cục diện hỗn loạn
Đại hoàng tử được hoàng thượng mời vào trong cung. Trong lòng hắn nghĩ phụ vương luôn thiện vị tam đệ chắc chắn sẽ muốn hắn không lấy Địa Lan Chi. Đường Vận được người đưa đến hoa viên riêng của hoàng đế Đường Kinh.
Bên trong vị Hoàng Đế oai nghiêm đã ngồi sẵn chờ đợi. “ Con tham kiến phụ hoàng.” “ Nơi này là nơi riêng tư cũng không cần quá đa lễ. Con lại đây uống ít trà trò chuyện với phụ hoàng .”
“ Ta nghe nói con tìm vị Phương Tĩnh muốn lấy được Địa Lan Chi có phải không? “ Phụ hoàng con quả thật có đến tìm Phương Tĩnh mong tìm được thảo dược để chữa trị đôi chân của mình.”
“ Từ nhỏ tam đệ con đã bệnh tật, căn bệnh này có thể lấy mạng nó bất kì lúc nào. Lẽ nào con không hề có suy nghĩ gì cho tam đệ của mình sao?”
“ Phụ vương là con nhất thời suy nghĩ không thông suốt. Bao nhiêu năm nay con là đại hoàng tử của Đường Kinh nhưng không giúp được việc nước gì cho người.
Vì đôi chân này quả vô cùng khó khăn con muốn giúp nhưng lại không thể. Nhất thời nghe đến loại thảo dược quý hiếm này. Liền không suy nghĩ tìm đến vị danh y để mong thoát khỏi cảnh tàn phế. Mong phụ hoàng lượng thứ cho hành động thiếu suy nghĩ của con.”
“ Ta rất hiểu nỗi lòng của con, là một nam nhân lại là người trong hoàng tộc. Quả thật con đã chịu thiệt thòi. Nếu trên đời này có hai cây thảo dược thì tốt biết mấy. Nhưng đời này không có việc vẹn toàn. Giữa mạng sống và đôi chân. Ta nghĩ con phải hiểu bên nặng bên nhẹ.”
Đường Vận siết đôi bàn tay rất chặt. Hắn nghĩ rằng giờ này người của hắn đã lấy được Địa Lan Chi. Lòng bàn tay hắn từ từ mở ra . Hắn thở một hơi dài buồn bã.
“ Con hiểu nổi khổ của phụ hoàng, con cũng sẽ từ bỏ việc lấy Địa Lan Chi. Vì tính mạng của tam đệ mới là quan trọng nhất. Đệ ấy là người thân của con.”
Hoằng đế cười cười nắm nhẹ lấy bàn tay đã nắm chặt của hắn lúc nảy.
“ Ta hiểu con nghĩ ta luôn thiên vị Đường Lân. Nhưng ai cũng là con của trẫm. Tính mạng của Lân nhi như sợi dây mỏng treo giữa gió lớn . Phụ hoàng quả rất khổ tâm. Con hiểu được tâm ý của ta thì tốt. Con lui về nghỉ ngơi đi.”
Người vừa đi khỏi, vị thái giám thân cận đã báo tin cho hoàng đế: “ Bệ hạ khi đại hoàng tử vừa đi có một nhóm người đã cướp lấy Địa Lan Chi. Hoàng thượng đúng là liệu đoán như thần. May mắn thảo đó là giả. Phương thần y đang được người nhanh chóng đưa đến phủ đệ tam hoàng tử.”
“ Không phải ta liệu đoán như thần, mà là lòng dạ của con cái. Cha mẹ chỉ cần nhìn đã hiểu được. Dù lòng dạ nó có sâu đến đâu, cũng không thể nào qua mắt được trẫm.”
“ Hoàng thượng anh minh.”
Bạch Hàn và Hàn Tuyết chỉ vừa mới đến cánh cổng Đường Kinh đã bị người chặn lại. Bạch Hàn khoác tay muốn nhanh chóng thoát khỏi để đến hoàng cung tìm Phương Tĩnh.
Nhưng người này hắn nhìn có chút quen mặt. Người này lập tức khẩn thiết nói: ” Bạch Hàn tiên sinh ta đã thăm dò tin tức của người rất lâu may mà thấy người ở đây. Công tử Lý Nhạt đang có việc gấp muốn gặp người ngay lập tức. Xin hãy đi cùng ta một chuyến.”
“ Ta cũng đang có việc vô cùng quan trọng phải làm, xong việc sẽ nhanh chóng đến hội ngộ cùng với Lý Nhạt.”
Không ngờ người này tiếp tục chặn đường cầu xin: “ Bạch tiên sinh xin hãy cứu Hoắc công tử .Người bị trúng độc còn có rất nhiều vết thương. Mạng sống khó..”
Bạch Hàn đôi mày có phần chau lại. Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết thấy được vẻ mặt này của sư phụ. Nàng biết sư tỷ vô cùng quan trọng, nhưng tính mạng của Hoắc Tư cũng không hề kém trong lòng Bạch Hàn.
Nhưng dù thế nào nàng vẫn tin sư phụ vẫn chọn sư tỷ. Nhưng nàng có lẽ đã lầm. “ Ta đi cùng ngươi. Con hãy đến gặp Phương Tĩnh trước. Ta sẽ gặp lại con trong cung.”
Nói xong người nhanh chóng rời đi. Hàn Tuyết hít một hơi lạnh.. Nàng bước chân nhanh nhất có thể để vào cung tìm người đó.
“ Công …chúa..” Xuân Thanh nhìn tên hắc y có vẻ hốt hoảng liền nói ” Ngươi đã không bắt giữ được Hàn Vân hay sao? Làm gì mà hốt hoảng đến thế.”
“ Bọn thuộc hạ đã bắt được người nhưng sau đó có một nhóm người lại đến cướp. Nhưng…”
Đường Như vô cùng thiếu kiên nhẫn nói : “ Nhưng lại làm sao?..”
” Bọn họ đã cướp người đi. Khi chúng ta tìm lại được Hàn Vân cô nương thì cô cô ấy..” “ Chỉ cần người tiếp tục nói chuyện lấp lửng như vậy ta sẽ chém đầu người..”
“ Thuộc hạ tìm được Hàn Vân cô nương nhưng đôi mắt cô ấy hình như không nhìn thấy và..mặt của cô ấy bị người ta cắt mất da..trông vô cùng đáng sợ. Thuộc hạ đang nhờ một vài y sư giúp đỡ. Hàn cô nương đang hôn mê.”
Đường Như có lẽ giật thót mình với chuyện cắt da, ai lại làm chuyện này. Việc này e rằng nếu Bạch Hàn biết được sẽ căm hận nàng, việc lấy Địa Lan Chi có thể gặp rắc rối.
Có phải nàng nên phóng lao theo lao kiếm người đổ hết tội lỗi và giết chết luôn vị cô nương Hàn Vân này. Vậy thì ta xem như cô gặp xui xẻo thôi…