Chương 11: Hội hoa đăng

Sau nhiều ngày suy nghĩ ,ta nghĩ hãy tránh xa điều nguy hiểm là tốt nhất. Mọi việc trôi qua êm đềm, ngoại trừ mỗi ngày thức ăn của ta càng ngày càng giảm.

 Thi thoảng chỉ còn cơm trắng ,đậu hủ và một ít rau luộc. Đến cổ đại xuyên không là một tiểu thư mà cũng khổ sở như vậy. 

Thôi xem như ăn chay tích đức, thải độc cơ thể . Nghe nói tối nay có lễ hội hoa đăng , đường lớn sẽ vô cùng náo nhiệt. Dịp này thiếu ta thì sao có thể được. 

Ta và Hạ Nhi vì không muốn phiền phức nên đành phải mặc đồ nam gia đinh, chui lỗ của mấy chú “cẩu” lẻn ra ngoài. Mang danh tiểu thư khuê các lại ngày ngày lộ diện sợ ảnh hưởng đến việc xuất giá. 

Đây là nguyên văn lời mà Hạ Nhi nói . Thôi thì nhập gia tuỳ tục, đã xuyên qua xem như mình là người cổ đại. Nghe lời người cổ đại chính gốc cũng không thiệt thân.

Đúng là đẹp vô cùng, ánh sáng từ những chiếc hoa đăng trên một dòng sông. Những tia sáng lấp lánh chiếu xuống tạo thành một những vùng sáng tối đẹp mắt. Hình dáng những chiếc hoa đăng cũng xinh không thể tả.

Phía trên làn nước có những đôi nam thanh nữ tú e thẹn nhìn nhau rồi cùng viết ước nguyện. Họ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Tiếng rao bán những sạp bày đèn hoa đăng, bánh mứt, trang sức …vô cùng huyên náo. 

Hiện đại cũng có những nơi thả đèn thế này, nhưng cảm giác khi mặc trang phục cổ trang xinh đẹp thì rất khác . Không thể diễn tả được bằng lời hay phác hoạ bằng nét bút.

Lòng tôi nhốn nháo khó tả, cảm giác lâng lâng nhìn mọi thứ xung quanh. Đến khi nhìn lại thì.. Hạ Nhi đâu rồi? Người đông như vậy, làm sao ta tìm ra muội ấy khi không có điện thoại đây? . Dù đi bao nhiêu lần thì mù đường vẫn là mù đường. 

Đang cảm thấy vô cùng thất vọng với bản thân . Ta liền nghe phía sau truyền đến giọng nói giễu cợt quen thuộc.

Giọng nói này khiến tay chân tay ta lạnh toát mồ hôi , lạnh đến hết cả sống lưng. “ Tiểu thư đúng là rất hợp với trang phục gia đinh này..”

Là tên Thẩm Tâm , ta đã tránh xa hắn lúc ở Hạ Gia như vậy. Giờ ra đường lại gặp ngay hắn, người nay theo dõi ta sao? Bản thân cũng không muốn ngoái đầu lại nhìn thấy hắn, liền trực tiếp đi thật nhanh. 

Ta như vừa đi vừa chạy như ma đuổi vậy. Tóm lại ta ý thức được hắn có lẽ là một thế lực tà ác trong tiểu thuyết cổ trang. Không nên dại dột mà dây dưa với hắn làm gì.

Quảng đường khá xa, chắc hắn cũng xem như ta bị điên mà không đuổi theo. Ta đứng trên cầu nhìn cảnh vật xung quanh mà cảm thán. Rồi cố hít lấy hít để không khí cùng làn gió mát nhẹ trên cầu. 

Lòng cũng yên bình trở lại. Nhưng có lẽ trời cao đã phụ lòng ta mất rồi. 

Hắn đang đứng ung dung phía đối diện cầu từ từ tiến đến. Nụ cười trên môi người này không có một chút hảo cảm nào. Chạy không nổi nữa, dù sao ở đây cũng có người, ta không tin hắn ngang nhiên muốn làm gì ta.

Hắn lại mặc trang phục màu đen ,nhưng không phải trang phục gia đinh.Tên này nhìn khí chất thôi nói nghèo làm gia đinh, đánh chết ta cũng không tin. 

Đêm hoa đăng hắn mặc đồ đẹp dạo phố, còn ta một tiểu thư khuê lại mặc trang phục gia đinh đi dạo. 

Tâm trạng ta tương đối thập phần bi ai. Ngửa mặt lên nhìn trời , muốn phun ra một câu tương đối là chợ búa. Nhưng cuối cùng nén lại bằng một tiếng thở dài ai oán.

” Nàng lạc đường rồi, ta dẫn nàng về phủ.” Anh mắt hắn nhìn ta tỏ vẻ thâm tình, nhưng đáng tiếc gương mặt này khó lòng thuỷ chung, môi mỏng bạc tình ..

 Ta cũng không buồn nhìn hắn, không muốn chạy trốn chỉ muốn tận hưởng đêm hoa đăng nơi cổ đại này thôi. 

Ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm nhận được làn gió mát từ từ xuyên qua mái tóc được búi cao cảm thấy vô cùng khoan khoái. 

Ta không hiểu sao lại buộc miệng hỏi hắn:  “ Ngươi sống có tốt không?” Ta chột dạ liền xoay người nhìn hắn , để kiểm tra câu hỏi vu vơ này có tác động gì tới hắn. Chỉ thấy hắn nhìn ta không chớp mắt, mắt hắn sáng như ngôi sao lấp lánh lay động. 

Hình dáng gương mặt ta lại phản chiếu trong đôi mắt hắn. Đột nhiên hắn cười nhạt, đôi mắt đã khôi phục vẻ cười cợt trước kia: “ Ta sống không tốt lắm, nàng có thể giúp ta không?”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *