Chương 2: Mang về
Sư muội ôm chiếc giỏ trong tay che chở tránh tuyết để mong đứa bé được ấm hơn. Đôi mắt to tròn mở ra hình ảnh cô gái thu vào tầm mắt của đứa bé.
Đã đến Viện Tâm Thức nơi sư phụ ở, cô bé quỳ xuống dưới nền tuyết. Sư huynh nhìn không đành lòng chạy thật nhanh tay vừa chạm đến cánh cửa, một thanh âm lãnh đạm cất lên. “ Con đã không nghe lời ta, đã mang thêm một người .”
Bạch Hàn Dương lặng người không thốt được câu nào, Hàn Vân nhìn đứa bé đã lạnh toát lòng đầy nghi hoặc. Sư phụ tuy lạnh lùng nhưng xưa nay vẫn mang danh nhân từ, từ nhỏ đến giờ tuy nghiêm khắc với hai sư huynh muội nhưng thật tâm nàng cảm nhận được sư yêu thương của người.
Nhưng nay với một đứa bé mà người vô tình như vậy. Nàng cất giọng run rẩy: “ Sư phụ nếu chúng con không mang đứa bé về thì thật sư đứa bé sẽ bị lạnh cóng mà chết. Người nhẫn tâm vậy sao? .”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, một luồng gió mang hơi lạnh lẽo nhưng thanh mát, nam tử bạch y dáng đứng cao ngất, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, ánh mắt sáng ngời lạnh băng khiến người nhìn vào chỉ dám cúi mặt xuống không dám đối diện.
Bạch Hàn nhìn Hàn Vân: “ Bây giờ con đem đứa bé xuống núi mang tặng cho một gia đình bình thường nuôi dạy. Sau này con sẽ được vui vẻ, sống những ngày tháng không vướng bận. Nếu con làm theo ý mình, sau này con có thể sẽ hối hận…”
Đôi mắt ngạc nhiên không tả nổi của Hàn Vân, nàng biết về tài tiên đoán sư phụ, thật sự đúng như người đời phong tặng “ Bạch Hàn Tiên Tri”.
Nhưng đôi mắt của đứa bé lại khiến nàng không thể ngăn nổi sự yếu lòng. Hàn Dương nhìn sư muội nói: “ Sư muội nghe lời sư phụ mang cho gia đình khác nuôi dạy tốt hơn chúng ta nhiều, đỡ phải khổ luyện trong gió, núi tuyết. Tương lai cũng an nhàn hơn..”
Hàn Dương trong lòng cũng hoàn toàn nghe ra dụng tâm từ câu nói của sư phụ. Không muốn sự muội yêu thương sau này có trắc trở gì.
Bạch Hàn Vân tuy nhẹ nhàng ấm áp nhưng nội tâm nàng thật sự rất cứng cỏi, điều gì đã muốn làm dù có nguy hiểm hay trở ngại gì nàng đều muốn hoàn thành.
Dù có ra sao nàng sẽ không bao giờ hối hận. Biết tâm ý của sự phụ, sư huynh nhưng không hiểu sao nàng chẳng ngăn nổi lòng mình.
Để đứa bé xuống bên cạnh, nàng dập đầu với Bạch Hàn: “ Sư phụ sau này thế nào con cũng cam nguyện không bao giờ hối hận, xin người hãy nhận đứa bé. Con sẽ chăm lo chu toàn. Khi lớn lên đứa bé sẽ là một cô nương ngoan, hiểu lễ nghĩa và lương thiện…”
Bạch Hàn nhìn đồ nhi, nhìn chiếc giỏ bên cạnh. Ánh mặt lộ ra một tia sáng nhạt nhòa, phất tay áo rồi vào lại Viện Tâm Thức chỉ để lại một câu: “ Không thể cải mệnh”.