Chương 67: Mang người về
Hàm Vân lúc này đã nghe được giọng nói của sư phụ và sư muội. Nàng chạm nhẹ vào người bên cạnh: “ Hàn Tuyết muội có sao không? “
Hàn Tuyết nhìn người bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng chỉ muốn cứu sư tỷ ra khỏi nơi này nhanh chóng, để chữa trị tất cả các vết thương..
Đường Như lên tiếng : “ Ta không có lý do gì để hành hạ Hàn Vân cô nương như thế. Những viết thương của cô ấy không phải ta làm. Bạch Hàn tiên sinh và Hàn Tuyết cô nương có thể không tin. Nhưng ta dám làm dám nhận. Việc này ta không nhận.”
Có tiếng bước chân vào. Hàn Dương nhìn khung cảnh trước mặt, lòng nén tất cả những phẫn uất khi nhìn nàng: “ Sư phụ con sẽ mang Hàn Vân, Hàn Tuyết đi. Việc còn lại nhờ người lo liệu.”
Bạch Hàn gật đầu. “ Công chúa xin thả ba người họ, nếu không người chắc chắn sẽ chết.”
Cả ba đã rút lui. Nhưng ánh mắt Hàn Tuyết nhìn nàng. Đường Như vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Việc không thành lại kết oán với bọn họ. Nàng hạ lệnh :” Các ngươi lui ra hết đi, không cần phóng tên.Bạch tiên sinh sẽ không giết ta.”
“ Ta không có nhiều thời gian ở đây cùng nói chuyện với công chúa. Nhưng ta sẽ quay lại.”
Người đã đi. Đường Như hét lên một tiếng. Xuân Thanh liền chạy đến bên nàng: “ Ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức thế này.
Bị đám người đó oán hận, bị uy hiếp, bị thương mà vẫn không lấy được Địa Lan Chi. Về cung ngay ta không muốn ở lại nơi này.”
Bạch Hàn dừng lại bên một rừng trúc. Một lúc phải truyền công lực, lại thêm gắng sức. Máu từ trong miệng người lặp tức trào ra. Hắn nhanh chóng lau khoé miệng tiếp tục tìm gặp được Hàn Vân.
Cả ba đã đến được nơi ở của Lý Nhạt. Hắn nhìn Hàn Tuyết, Hàn Dương cùng vị cô nương che mặt chưa kịp cất lời đã nghe Hàn Tuyết lên tiếng.
Lý Nhạt người giúp ta chọn một căn phòng yên tĩnh. Ta và sư huynh sẽ nhanh chóng xem vết thương của sư tỷ. Hàn Tuyết nhẹ nhàng vén tấm che mặt . Nàng đỡ sư tỷ nằm xuống. Cả hai cùng Lý Nhạt đều không tự chủ hít một hơi dài .
Hàn Tuyết bắt mạch cho nàng. Biết đôi mắt của sư tỷ là do một loại độc dược gây ảnh hưởng. Uổng công nàng học y thuật bấy lâu, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa biết cách điều trị thế nào.
“ Lý Nhạt phiền huynh giúp ta chuẩn bị một ít thảo dược ,nghiền nát chúng để ta thoa lên vết thương của tỷ ấy.”
Hắn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Hàn Dương vẫn nắm tay người bên cạnh không buông. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng. Cuối cùng giọt nước mắt đè nén đã rơi xuống. “ Hàn Vân là ta không tốt. Ta đã không đi cùng muội. Ta..”
Ngừoi trên giường yếu ớt lên tiếng : “Không phải do huynh”.
Hoắc Yến nhìn làn da trên khuôn mặt vô cùng hài lòng. Nàng mỉm cười nhìn vị y sư trẻ tuổi bên cạnh. ” Ngươi đúng là có một bàn tay tuyệt diệu. Gương mặt của ta đã xinh đẹp trở lại rồi. ”
“ Ta nào dám kể công, là do người đã tìm ra được một miếng da tốt.” Nàng nhìn người trước mặt vẻ tán thưởng liền đứng dậy đến gần.
Hoắc Yến nắm lấy tay hắn sờ lên gương mặt nàng. “ Ngươi cảm nhận xem, ta có đẹp không? “ Công chúa tất nhiên là vô cùng xinh đẹp.” “ Phủ đại hoàng tử này quá cô đơn. Ngươi giúp ta …được không?”
Hắn mỉm cười bế người phụ nữ xinh đẹp vào trong. Sương Hoa bên ngoài canh giữ. Nếu việc này đại hoàng tử biết được. Không biết công chúa có giữ được tính mạng không?
Từ lâu nàng đã nhìn thấy được sự thay đổi của công chúa. Hiện tại e rằng nàng còn không được trọng dụng bằng tên y sư bên trong.
” Chủ nhân, trong phủ chúng ta lại có thêm một nhân vật mới. Người này là do…” Do nàng ta sắp xếp mời vào phủ sao? Nếu người muốn giết hắn ta sẽ lập tức ra tay. “
Đường Vận mỉm cười : ” Người phụ nữ này đúng là ngày càng không xem phu quân ta ra gì rồi? Cứ để nàng ta vui một chút. Hiện tại ta còn nhiều việc phải làm. “
Hannablog- Truyện cổ đại ngược- Phù Tuyết Mây Tan chương 67_ Tà Tưa Audio