Nội dung bài viết
Hanna viết truyện để thoả mãn niềm đam mê của mình, có thể có nhiều thiếu sót, truyện đầu tiên mình tập viết hy vọng được các bạn ủng hộ nhiều hơn.
Tất cả hình ảnh mình lấy nguồn từ pinterest.com để minh hoạ cho truyện.
PHÙ TUYẾT MÂY TAN !
Mở đầu nhân vật
Nàng là cô nhi, không biết đến từ đâu. Chỉ biết nàng được mang về từ chân núi tuyết. Nàng là Bạch Hàn Tuyết, sư phụ là Bạch Hàn mang danh : “ Bạch Hàn Tiên Tri”.
Nàng lạnh lùng , mang khí chất của cái lạnh thấu tim. Bên ngoài như một bông tuyết xinh đẹp , khiến người ta muốn đến ngắm nhưng lại chẳng dám lại gần. Cảm giác hư không lạnh lẽo.
Sư tỷ, Bạch Hàn Vân vẻ đẹp như áng mây phiêu dạt, bồng bềnh tự do, cảm giác nàng ở trên cao nhưng ai cũng muốn chạm đến.
Đại sư huynh Bạch Hàn Dương. Nụ cười ấm áp như mặt trời, tỏa sinh khí sưởi ấm tất cả…
Sư phụ Bạch Hàn luôn được người đời ngưỡng mộ về thuật tiên tri. Nhưng sư phụ lạnh lẽo thế nào cũng có lúc nhẹ nhàng , quan tâm với sư huynh, sư tỷ… Chỉ có nàng người luôn cảm nhận sự lạnh nhạt cắt da thịt từ sư phụ….
Chương 1 : Dưới chân núi Tuyết
Ngọn núi Bạch Vân người đời biết là nơi trú ngụ của một người mang khí chất tiên nhân, xem thường mọi chuyện thiên hạ, có tài xem được phước họa dân gian, nhưng duyên gặp người mỏng manh như những bông tuyết rơi giữa mùa đông lạnh giá.
Một tiếng khóc nấc giữa ngọn núi vang vọng . Bạch Hàn Vân năm nay 5 tuổi mặc một bộ y phục màu lam nhạt, tóc thắt hai bím, gương mặt niềm vui vì 5 năm rồi nàng mới được xuống dưới chân núi.
Nàng tìm âm thanh của tiếng khóc vang vọng: “Sư huynh”….. Bạch Hàn Dương mỉm cười nét mặt ôn nhu dịu dàng còn hơn cả gió xuân nhìn nàng..
Nàng nhìn thấy một chiếc giỏ , bên ngoài là một tấm lụa mùa đỏ .Nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn mở tấm lụa.
Bên trong một bé gái chừng vài tháng tuổi mặt mũi tay chân đều đỏ vì cái lạnh. Nàng không biết đứa bé đã ở đây bao lâu.
Ánh mặt ngập nước nhìn sư huynh. Nàng lặng lẽ ôm đứa bé dùng hơi ấm từ người từ bàn tay để có thể giảm được cái lạnh .
Sư huynh nhìn nàng, lặng lẽ nhớ lời sư phụ dặn: “ Chuyến này đi, chỉ là cùng sư muội xuống chân núi tìm dược liệu. Chỉ tìm thuốc, khi về chỉ cần hai người.”