Trên môi Phương Tĩnh là nụ cười nhàn nhạt. Không muốn cướp từ tay dân, nhưng hoàng thượng đã ra tay giết cả nhà hắn vì vật này.
Nụ cười bên ngoài khác hẳn trong tim hắn. Cái cười này trở nên tương đối giễu cợt ,sâu cay. Thần hoàn toàn hiểu được dụng tâm của bệ hạ. Thần chắc chắn sẽ giao vật này cho người mà hoàng thượng .. Vị công công ngắt lời: “ Là ý của ngươi, sao lại là hoàng thượng?..”
Người rời đi, để lại Phương Tĩnh dưới bóng hoàng hôn trước cánh cổng cung cấm.