Chương 6: Hỏi tội
Bà nội cổ đại cho mọi người đứng dậy, nhưng lại nói: ” Hạ Nguyệt còn cháu vẫn phải quỳ xuống. Cháu đã biết lỗi chưa?”
Mới xuyên vô đây bị té còn đau, bị tên đại ca béo buông lời chói tai, rồi bị đánh nữa.
Giờ tự nhiên hỏi mình biết lỗi chưa? Không lẽ chủ nhân cơ thể này còn gây hoạ nào mà mình chưa biết?Chuyện xui liên tiếp , muốn đập đầu để về lại nhà thôi. Bà đây hết hứng xuyên không ngắm trai rồi.
Tôi liền nói : ” Bà nội cháu không biết mình làm điều gì sai?”
Bà sức khoẻ vẫn còn mạnh lắm. Bà đập cây trượng trên tay xuống nền nói: “Cháu là nữ nhi không học kiểu thục nữ , suốt ngày leo trèo tự bị thương khiến người nhà lo lắng.
Lúc nảy còn đánh nhau, nói lời khó nghe với đại ca của mình.Thật làm mất mặt nhà họ Hạ.”
Cái gì vậy “ bà nội” ? Ta té không ai đến thăm, không biết có kêu đại phu gì đến không? Vậy là lo lắng dữ chưa?
Tôi liền ra vẻ mặt uất ức: “Bà nội cháu té rất đau, đại ca còn đụng vào người , sỉ nhục mẹ cháu.. Rồi cả hai đánh nhau, sao bà chỉ hỏi tội mỗi cháu? Không lẽ bà bênh vực cho đại ca không tôn trọng bề trên như vậy. “
Hạ Đồng liền buông lời: “ Ngươi là con gái sao tự tiện ra tay đánh ta trước ? Ta buông lời sỉ nhục di nương lúc nào ?Ai có thể làm chứng lời muội nói chứ?
Thiếu Nhan bên cạnh nhìn ta cười nhạt: “ Lúc ta đến thấy nhị tiểu thư đang đánh đại công tử vô cùng hăng say. Còn việc nói lời sỉ nhục ta hoàn toàn không nghe thấy.”
Đúng là một bầy sói , xem ta là cừu hay sao? Quả nhiên theo cốt truyện này cả nhà đều thi nhau ăn hiếp ta và người mẹ chủ thân thể này.
“ Ta nể tình cháu vừa bệnh xong không phạt gia pháp. Nhưng tiền chi tiêu trong nhà cắt giảm nửa năm. Con hư tại mẹ, mẹ con cũng bị cắt giảm ba tháng đi.”
Phú hộ gì mà keo kiệt vậy? Phạt toàn vào tài chính của người ta. Không biết địa vị ta trong cái nhà này được bao nhiêu tiền nữa? Mà không đánh thì xem như tại ơn trời rồi. Vừa định thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng bà lại vang lên: “ Thị nữ bên canh không chăm sóc tiểu thư chu đáo. Ngươi lại không biết ngăn cản tiểu thư khi đánh nhau, phạt mười trượng.”
Thiệt lòng là quá mệt mỏi , tuy ta mê tiền nhưng sống ở đây không lo ăn, lo mặc. Nhà ở không cần trả tiền thuê nên ta cũng trượng nghĩa: “ Bà ơi bà phạt cháu một năm không có tiền tiêu luôn được không? Chỉ cần bà đừng đánh Hạ Nhi..”
Tôi cố rặn ra nước mắt. Nước mắt thì không có nhiều nhưng tiếng nức nở thì to. Chỉ thấy ánh mắt Hạ Nhi và cả mẹ tôi đều tỏ ý hốt hoảng không hài lòng lắm với sự trượng nghĩa của tôi..