Chương 13 : Đêm đầy sao

Ta phải làm sao đây? Thân thế vị tiểu thư này đâu phải dạng con gái chai lì. Có thể nhảy xuống một phát là gãy chân hay xương sống chẳng hạn. Sao lại có một tên hôn phu đáng chết như vậy chứ? Số phận khi ta xuyên không vào đúng là không tốt đẹp gì cả. 

Có khi hoảng loạn rồi tự té. Ta đành bám víu hơn để không bị ngã. Bầu trời cổ đại không bị nhiễm bẩn ,không khí cũng thật mát mẻ ,tuyệt vời.

Tuy có hơi đáng sợ với người “ngán” ma như ta. Nhưng cảm giác được loại không khí thiên nhiên “ thuần “ này làm ta vô cùng mê mẩn. 

Bỗng chốc nỗi bực tức dường như đã được khống chế. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời , bất chơt làm ta nhớ đến thời hiện đại. Nếu ta mãi ở đây thế này, người yêu thương ta sẽ đau buồn. Tất cả người ta quen biết có ngắm nhìn cùng một bầu đầy sao với ta không ? 

Đây là mơ hay chính là thực sự đã xuyên không trong truyền thuyết. Nếu ta không thể trở về được nữa thì sao? Cảnh đẹp , không gian yên tĩnh lại làm con người suy nghĩ nhiều hơn. Ta bất chợt thở dài thườn thượt. Mọi nổi niềm chất chứa lại ùa đến không hay.

Bên cạnh từ đâu lại xuất hiện thêm một người ngồi xuống. Nhìn thấy Thẩm Tâm ta cũng chẳng muốn giật mình hay phản kháng gì.

Cảm giác chán ghét hắn cũng không có. Khi con người trong hoàn cảnh nào đó mọi thứ xung quanh dường như không quan trọng nữa. Họ chỉ chìm đắm trong chính cảm xúc của mình.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta không có tia giễu cợt. Ta mang một tâm trạng mông lung và nghĩ hắn sẽ nói một điều gì đó rất sâu sắc với ta. Hắn hỏi :” Vậy cô có muốn xuống không?” 

Mọi cảm xúc của ta bị đạp đỗ, hắn chính là kéo ta về thực tại . Nhưng bản thân lại không muốn cảm ơn hắn chút nào. Hắn chính là kẻ chuyên gia phá đám cảm xúc của người khác. Đặc biệt là ta.

Ta gật đầu thay cho câu trả lời. Hắn lại hỏi : “ Vậy có lợi ích gì cho ta? “ Tên này chính là kiểu người thực dụng. Ta chỉ đáp ngắn gọn :  “ Ngươi muốn gì ?” 

Cũng rất nhanh chóng hắn đáp một câu còn gọn hơn : “ Muốn ôm, hôn..” Ta đã quá mệt mỏi với việc phải suy đoán những người cổ đại này muốn gì , làm gì rồi.

Ta lập tức ôm hắn một cái không chút do dự. Hắn chưa kịp nhìn ta một cách hơi kinh ngạc . Ta liền ra đòn thứ hai hôn lên má hắn một cái đầy uy lực. 

Thẩm Tâm nhìn ta sau đó phá lên cười. “ Rất tốt..”  Ta trực tiếp dựa đầu vào vai hắn. “ Ta hơi mệt, ngắm sao đủ rồi. Chúng ta về nhà thôi.” Không hiểu sao ta cảm nhận được người hắn bất giác run lên một cái. Hắn nhìn ta, xoa đầu rồi nói “ được” .

Đến khi ta tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau. Thẩm Tâm đã đưa ta về tận phòng trên giường. Nhưng không nghĩ sức khoẻ của vị tiểu thư này đúng là yếu đuối.

Khi ta tỉnh dậy khá mệt mỏi có biểu hiện của cảm lạnh, hắt xì hơi suốt. Hạ Nhi mang cho ta một bát canh gừng , uống xong liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều. 

Nhưng thời tiết đúng là có vẻ lạnh hơn thật rồi. Chắc sắp có tuyết rơi, ta lại nghĩ đến tình cảnh ở phủ của mình và mẹ cổ đại . 

Lòng ta không khỏi cảm thấy xót xa. Có khi nào không chịu được nổi cái lạnh của mùa đông năm nay không? Ta phải làm điều gì đó để có thể nuôi được mình và bảo vệ được người thân nữa.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *