Showing: 61 - 67 of 67 Articles
Truyện cổ trang ngược phù tuyết mây tan

Phù Tuyết Mây Tan Chương 7 ( Truyện Cổ Đại Ngược)

Việc thứ ba ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra ta sẽ nói. Mong công tử hết lòng giúp đỡ.

Đường Vận nụ cười ngày càng nồng đậm phảng phất như rượu ủ qua nhiều năm có thể khiến nhiều thiếu nữ say sưa.

Không hỏi một lời chỉ nói : “ Được. Nhưng việc thứ ba nếu cô nương đưa ra yêu cầu quá vô lý đối với ta, chẳng hạn như phải lấy thân báo đáp cô nương. Vậy ta sẽ không đồng ý.”

Truyện cổ đại ngược phù tuyết mây tan

Phù Tuyết Mây Tan Chương 6 ( Truyện Cổ Đại Ngược)

Một thân ảnh màu vàng nhạt thướt tha chạm vào ánh mắt tựa như nhu hòa của Lý Vận. Một thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng như lại mang vẻ không nhượng bộ: “ Làm khó ư? Là vị công tử đây làm khó sư huynh ta mới phải?”

” Xưa nay người đời đều biết gặp mặt được sư phụ ta đã là một chữ duyên. Chữ duyên được xem là kỳ ngộ không thể cưỡng cầu.

Truyện cổ đại ngược phù tuyết mây tan chương 5

Phù Tuyết Mây Tan Chương 5 ( Truyện Cổ Đại Ngược)

Đường Chân đứng bên cạnh cau mày, khuôn mặt trẻ tuổi lại tỏ ra bực vì chủ nhân. “Công tử nhà ta thân thể trân quý, chịu sương lạnh từ sớm đến đây, chân lại không thuận tiện. Ta nhìn Hàn cư rộng lớn như vậy không lẻ không sắp xếp nổi một gian phòng.”

Truyện cổ trang ngược tâm

Phù Tuyết Mây Tan Chương 2 ( Truyện Cổ Đại Ngược)

Sư muội ôm chiếc giỏ trong tay che chở tránh tuyết để mong đứa bé được ấm hơn. Đôi mắt to tròn mở ra hình ảnh cô gái thu vào tầm mắt của đứa bé.

Đã đến Viện Tâm Thức nơi sư phụ ở, cô bé quỳ xuống dưới nền tuyết. Sư huynh nhìn không đành lòng chạy thật nhanh tay vừa chạm đến cánh cửa, một thanh âm lãnh đạm cất lên. “ Con đã không nghe lời ta, đã mang thêm một người .”

Truyện cổ đại ngược Phù tuyết mây tan

TRUYỆN CỔ ĐẠI NGƯỢC

Nàng là cô nhi, không biết đến từ đâu. Chỉ biết nàng  được mang về từ chân núi tuyết. Nàng là  Bạch Hàn Tuyết, sư phụ là Bạch Hàn mang danh : “ Bạch Hàn Tiên Tri”.

Nàng lạnh lùng , mang khí chất của cái lạnh thấu tim. Bên ngoài như một bông tuyết xinh đẹp , khiến người ta muốn đến ngắm nhưng lại chẳng dám lại gần. Cảm giác hư không lạnh lẽo.